Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 785 - Một tên tấn công từ xa, một tên đuổi giết ở gần



Chương 785: Một tên tấn công từ xa, một tên đuổi giết ở gầnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrước mặt bao nhiêu người như thế, bị Lữ Thiếu Khanh doạ sợ.Thậm chí bây giờ gã có thể cảm nhận được những người ở dưới kia đang dùng ánh mắt như thế nào để nhìn gã.Giống như đang chế giễu gã.Cho dù gã dùng linh lực che đi diện mạo của mình, nhưng sắc mặt của gã vẫn đỏ như đít khỉ.Chết, chết tiệt!Sát ý của gã bùng nổ, ánh mắt lom lom nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh ngã xuống đất, lại nhổ ra một búng máu.Cũng may thân xác hắn rắn chắc, nếu không đã chết từ lâu rồi.Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không dễ chịu gì.Lần này bị thương thật rồi.Vết thương do mũi tên kia tạo thành, rồi lại ngã xuống, mười ngày nửa tháng e là không lành kịp.Bị thương thì không có gì, điều khiến Lữ Thiếu Khanh thật sự tức giận là hắn bị kẻ khác hãm hại.Từ trước đến giờ chỉ có hắn hại kẻ khác, chứ không ai hại được hắn.Có kẻ còn chơi xấu hơn cả hắn à?Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, lại nuốt xuống một nắm linh đan.Lữ Thiếu Khanh gầm lên giận dữ với cái tên Nguyên Anh đang nhìn mình chằm chằm: "Tiểu nhân hèn hạ, dám sai người của ngươi âm thầm bắn tên.""Ngươi cứ đợi đấy, chờ vết thương của ta khỏi rồi, ta nhất định sẽ làm thịt ngươi.""Ngươi đừng tưởng mình che hết mặt mũi thì ta không biết ngươi là ai chắc?""Ta đã ngửi được cái mùi khắm trên người ngươi rồi, đến lúc ấy ngươi có chạy tới chân trời góc biển ta cũng phải làm thịt ngươi.""Còn nữa, kẻ bắn tên kia, ta cũng biết ngươi rồi, ngươi cũng đợi đấy cho ta, đợi ta khoẻ lại, ta giết chết các ngươi."Đây là đang uy hiếp hai kẻ Nguyên Anh, nhưng không ai cảm thấy Lữ Thiều Khanh nói đùa.Thực lực của Lữ Thiếu Khanh quá rõ ràng, lời uy hiếp của hắn, không ai dám coi thường.Nghe được lời này của Lữ Thiếu Khanh, tên Nguyên Anh ban nãy còn cảm thấy mất mặt giờ lại càng tức giận, sát ý càng sâu.Lời của Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở gã, gã bị Lữ Thiếu Khanh ghim rồi.Gã cắn răng, trong lòng quyết định, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo. Gã lạnh lùng nói: "Được, được lắm, vốn còn định giúp ngươi, không ngờ ngươi lại chẳng biết tốt xấu.""Nếu đã như vậy, ngươi chết luôn đi."Gã bỏ qua Kế Ngôn, lao từ trên trời xuống như một con kền kền, giết thẳng về hướng Lữ Thiếu Khanh.Gã ta tay với Kế Ngôn chẳng bởi thù oán, chỉ là muốn giết chết một thiên tài, không để cho thiên tài quật khởi.Bây giờ, gã bị một thiên tài khác nhắm vào, vậy nhân cơ hội thiên tài ấy đang bị thương, giết luôn hắn.Si Hoàn đỡ trán, có chút không dám tin tưởng.Ông ta không hiểu, Lữ Thiếu Khanh định làm gì.Đoạn đối thoại vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh, không thể nghi ngờ là đang kéo thù hận về mình, một phát kéo luôn thù hận của hai tên Nguyên Anh.Hắn rất mạnh, nhưng bây giờ hắn đang bị thương, một Nguyên Anh cũng đủ giết hắn, đã thế còn chọc giận hai tên.Đây là đang giúp Kế Ngôn công tử.Si Hoàn không hiểu, không rõ Lữ Thiếu Khanh ngu xuẩn tự đại, hay là có dụng ý khác.Thế cục hiện giờ, ông ta không hơi sức đâu mà dính vào.Ông ta đi tới cạnh Úc Linh, có vài vấn đề muốn hỏi rõ: "Linh thành chủ, ban nãy ngươi ra tay giúp Kế công tử hả?""Tại sao vậy?"Úc Linh lạnh mặt, sắc mặt tái nhợt, tăng thêm vài phần mỹ nhân lạnh lùng.Nàng liếc Si Hoàn một cái, ánh mắt sâu xa, không đáp lại.Si Hoàn nhận ra được sự bất thường trong ánh mắt Úc Linh, dự cảm không tốt trong lòng ông ta càng tăng thêm, ông ta lại nói: "Linh thành chủ, ngươi không lo lắng hay sao?""Người của ngươi chọc giận hai vị đại nhân, hai vị đại nhân liên thủ, ngươi nghĩ hắn có thể chống đỡ được chắc?""Hắn chết rồi, ngươi cũng chẳng tốt hơn được đâu."Úc Linh vẫn không trả lời, lúc này nàng cũng đang lo lắng.Nàng biết Lữ Thiếu Khanh định làm gì.Tranh thủ thời gian cho Kế Ngôn, không tiếc đẩy mình vào nguy hiểm.Cái tên khốn kiếp này thật là.Úc Linh không biết nên nói gì cho phải.Trong đầu nàng lại nhớ đến lời Tiêu Y từng nói."Nhị sư huynh trông thì không đáng tin, nhưng lại đáng tin hơn bất cứ ai."Thì ra có ý như vậy sao?Úc Linh nhìn tên Nguyên Anh đang lao từ trên trời xuống, giết về hướng Lữ Thiếu Khanh, ở một nơi khác trong thành, một luồng khí tức mạnh mẽ đồng thời bùng nổ.Tên Nguyên Anh núp trong bóng tối cũng đã sẵn sàng, một kích đoạt mạng Lữ Thiếu Khanh bất cứ lúc nào.Lời của Lữ Thiếu Khanh cũng đã chọc giận hắn ta, hắn ta thay đổi ý định, giết Lữ Thiếu Khanh trước."Ầm ầm!"Tên Nguyên Anh từ trên trời lao xuống tràn đầy sát ý, linh lực quấn quanh người như khôi giáp, giết tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, mạnh mẽ giáng một quyền về phía hắn."Uỳnh!"Lữ Thiếu Khanh giơ tay đỡ đòn, thân xác dù mạnh mẽ, nhưng tiếc rằng bây giờ hắn không có chút sức lực nào.Hắn bị một quyền đánh bay, cơ thể bay ngược như đạn pháo, đập vỡ vô số nhà, trên mặt đất lưu lại một vết kéo sâu hoắm."Ui cha!" Lữ Thiếu Khanh vừa từ bên trong bò dậy, một tia sáng đen từ phía xa vút tới.Tên Nguyên Anh còn lại cũng ra tay.Mũi tên màu đen bắn tới, Lữ Thiếu Khanh dựa vào sức lực của cơ thể, đạp mạnh một cái rời khỏi chỗ đó.Ầm ầm một tiếng, mũi tên đen nổ tung, tạo ra một cái hố sâu hun hút.Mẹ nó!Nhìn thấy uy lực của mũi tên ấy, Lữ Thiếu Khanh thầm mắng.Trông thấy hai tên Nguyên Anh lại liên thủ lần nữa, Lữ Thiếu Khanh vội vàng hét to: "Khoan đã, không đánh nữa, không đánh nữa."Nhưng trong lòng hai tên Nguyên Anh kia đã hạ quyết tâm, sao có thể vì một câu nói của hắn mà dừng lại.Ngược lại, bọn chúng càng ra tay ác hơn.Một tên tấn công từ xa, một tên đuổi giết ở gần.Áp lực của Lữ Thiếu Khanh cực lớn, hắn chỉ thiếu chút thời gian nữa thôi.Mắt thấy áp lực của mình ngàng lúc càng lớn, Lữ Thiếu Khanh hét to: "Các ngươi còn như vậy, đừng trách ta tung tuyệt chiêu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận