Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1922

Chương 1922Chương 1922
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Trong không khí tản ra khí tức âm u lạnh lẽo, cái lạnh thấm vào sâu vào xương tủy. Có thể xuyên thẳng vào linh hồn, mang lại cảm giác nặng nề cho người ta.
Cho dù là người có tâm trạng tốt đến mấy, bước vào đây cũng sẽ lập tức cảm thấy phiền muộn.
Người lạc quan đến mấy cũng sẽ trở nên bi quan, thậm chí tuyệt vọng.
Trong hoàn cảnh như vậy, không cần nguy hiểm nào khác, chỉ cần ở lâu thôi cũng đủ phát điên.
Có điều ba người Lữ Thiếu Khanh không quá áp lực đối với hoàn cảnh như vậy.
Bởi vì bọn họ đã từng ở trong những nơi ác liệt hơn thế này rồi.
Tốc độ của ba người rất nhanh, chạy thẳng đến chỗ sâu nhất của Thận Cốc.
Nếu đã không thể biết vị trí cụ thể của sư phụ và Tiểu _ Hồng, vậy đi thăng đến chỗ sâu rồi tính.
Dọc đường ởi, ba người bắt gặp rất nhiều tu sĩ yêu thú. Bọn họ hoặc thành hình người hoặc ở bản thể, có kẻ lớn tiếng cười vang, gầm thét, có kẻ thì lại nhắm chặt mắt, vẻ mặt dữ tợn. Khí tức trên người bọn họ chập chờn bất định, vừa nhìn là biết bị Thiên Ma Ngoại Vực quấy nhiễu, đang chiến đấu với Thiên Ma.
Có người thì nhảy cẵng lên, bật cười thật lớn, khí tức tăng vọt.
Cũng có người kên lên thảm thiết, cuối cùng cơ thể mềm nhữn ngã xuống đất.
Bỗng nhiên bên cạnh nổi lên một trận gió lạnh, một luồng khí tức lạnh lẽo truyền tới. Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liếc mắt nhìn qua, Tiêu Y bên cạnh trúng chiêu rồi.
Từ cái lúc Tiêu Y hưng phấn bừng bừng nhìn xung quanh, chỉ muốn làm rõ tất cả mọi thứ ở đây, thì nàng đã bị Thiên Ma Ngoại Vực để ý. Ánh mắt Tiêu Y mê mang, rơi vào trong ảo cảnh.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn dừng lại, đồng thời khoanh hai tay làm người xem. "Ngươi nghĩ sẽ bao lâu?" Kế Ngôn hỏi. "Mười hơi thở." Lữ Thiếu - Khanh tự tin và ngạo nghề đáp: "Đây chẳng qua chỉ là _ hạng tôm tép, dưới sự dạy dỗ của ta, vượt qua mười hơi thở thì không khác nào sỉ nhục ta."
"Đánh cược chứ?"
"Cược thì cược, ta mà thắng, ngươi phải cho ta một trăm nghìn linh thạch."
"Không thành vấn đề." Kế Ngôn vui vẻ mỉm cười: "Ngươi thua thì sao?"
"Thua? Không thể nào, cho dù là thua, bắt nàng chép mười nghìn chữ báo cáo cho ngươi."
Nhưng mài
Mười hơi thở trôi qua, nụ cười của Lữ Thiếu Khanh biến mất.
Mười hai hơi thở, Tiêu Y mới tỉnh lại.
Kế Ngôn mỉm cười: "Ngươi thua rồi."
Ban nãy Tiêu Y vừa nhìn thấy một chuyện cực kỳ kích thích ở trong ảo cảnh, sắc mặt nàng đỏ ửng, vẫn chưa bình tính lại được.
Vừa ra ngoài nàng đã nhìn thấy Kế Ngôn mỉm cười, có mấy phần đắc ý.
Nhưng dưới con mắt của nàng, nụ cười này chính là nụ cười của tình yêu.
Vãi, mình vẫn đang ở trong ảo cảnh hả?
Tiêu Y thầm kêu to, Thiên Ma Ngoại Vực của Yêu Giới lợi hại thật đấy, vậy mà có thể giữ chân nàng lầu như vậy.
Nàng lập tức hét lớn: "Đồ xấu xa, chút thủ đoạn của ngươi không làm gì được ta đâu." Nghe Tiêu Y nói như vậy, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh càng thêm khó coi. Lữ Thiếu Khanh không nói nhiều lời, mạnh tay đập cho Tiêu Y một cú, mạnh tới nỗi nước mắt của Tiêu Y trực trào.
Đồng thời nàng cũng biết mình đã đánh bại Thiên Ma Ngoại Vực để ra ngoài.
"Ngu ngốc, năm chục nghìn chữ báo cáo, ngoan ngoãn viết cho đại sư huynh, những lời khen ngợi ta thì không được ít hơn ba chục nghìn chữ, nếu không ngươi cứ chờ đó."
Tiêu Y nghe vậy, trước mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê. Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ta, ta vẫn nên về ảo cảnh thôi.
Mắt Tiêu Y ươn ướt, run rẩấy hỏi: "Tại, tại sao chứ?"
"HừI!"
Lữ Thiếu Khanh bất mãn bay về phía trước.
Ánh mắt hỏi dò của Tiêu Y nhìn sang hướng Kế Ngôn. Tâm trạng Kế Ngôn đang tốt, không ngại giải thích nghỉ vấn cho sư muội.
"Ta với hắn đánh cược, ngươi chỉ cần mười hơi thở là sẽ tình lại, còn ngươi tận mười hai hơi thở mới tỉnh lại."
Sét giữa trời quang!
Tiêu Y nghệt mặt.
Mới qua được bao lâu chứ, hai người nhanh vậy hả? Không thể dè dặt chút được sao?
Cứ phải lấy sư muội đáng yêu như ta ra đánh cược? Chẳng lẽ các ngươi không còn cách nào khác để ân ái hả?
Thì ra nhị sư huynh thua cuộc, thảo nào nhị sư huynh giận dữ như vậy.
Năm chục nghìn chữ báo cáo. Tiêu Y muốn khóc, đã từ rất lâu rất lâu rồi nàng không phải viết báo cáo nhiều chữ như vậy.
"Đại sư huynh, có thể giúp đỡ xin tha không."
Tiêu Y lập tức làm nũng cầu xin với Kế Ngôn, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Thật ra ta có thể ra ngoài từ lâu rồi, chẳng qua ta muốn ở bên trong rèn luyệt một lúc."
Kế Ngôn nhìn thẳng vào nàng, hắn ta mỉm cười, dịu dàng đáp lại: "Ngươi nhìn thấy gì ở trong ảo cảnh vậy?" Sắc mặt Tiêu Y đỏ lên mấy phần, nàng nhìn Kế Ngôn, lại nhìn Lữ Thiếu Khanh phía trước.
Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Y, vừa quay đầu, trông thấy vẻ mặt của Tiêu Y là biết ngay nàng đang nghĩ gì.
Hắn quát: "Trong đầu suốt ngày nghĩ mấy thứ bậy bạ, ta thấy ngươi không muốn sống nữa."
Nụ cười của Kế Ngôn biến mất, lập tức lạnh mặt, hờ hững nói: "Một trăm nghìn chữ báo cáo, tự kiểm điểm lại mình hẳn hoi."
Lữ Thiếu Khanh bổ sung: "Nội dung ca ngợi ta không được ít hơn năm chục nghìn chữ." "Âm!"
Tiêu Y ngã thẳng từ trên trời xuống, muốn chết luôn cho coI.
Tiêu Y cảm thấy cuộc đời không còn hi vọng, tâm trạng còn tệ hơn cả hoàn cảnh ở đây gấp mười nghìn lần. "Còn không mau bám theo?” Tiêu Y không còn thiết sống bò dậy từ dưới đất, mặt như đưa đám đuổi theo phía sau. Đại Bạch và Tiểu Bạch theo bên cạnh Tiêu Y, hai đứa nhỏ ngoại trừ dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Tiêu Y thì không còn cách nào khác.
Cùng lúc đắc tội cả đại sư huynh và nhị sư huynh, Thiều Thừa tới cũng vô ích.
Tốc độ của ba người không nhanh, thời gian một ngày cũng chỉ tiến sâu vào được hơn nghìn dặm.
Dù sao ở nơi này nhóm Lữ Thiếu Khanh cũng không dám xông pha quá nhanh.
Mấy ngày kế tiếp, dọc theo một đường ởổi sầu vào, người xung quanh càng lúc càng ít. Đối với tu sĩ yêu giới mà nói, nơi này đã coi như vùng nguy hiểm rồi.
Mà Thiên Ma Ngoại Vực ở đây cũng trở nên cao cấp mạnh mẽ hơn hẳn.
Nhưng đối với mấy người Lữ Thiếu Khanh mà nói, đám Thiên Ma Ngoại Vực này vẫn chưa đủ nguy hiểm.
Kế Ngôn nhướng mày, thần thức hiện lên, bên trong mang theo một luồng kiếm ý, giống như con cá sấu lao ra khỏi mặt nước, lộ ra nanh vuốt của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận