Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 623 - Đích đến Tù Hồn sơn mạch



Chương 623: Đích đến Tù Hồn sơn mạchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa nhìn Tiêu Y đang kiên trì đi theo Mạnh Tiêu bắt đầu lột da rắn, ông mỉm cười.“Đây là đang giúp Tiểu Y vượt qua khuyết điểm. Đây là cách làm việc nhất quán của Thiếu Khanh.”Ung Y không thể nào hiểu được: “Cách làm việc nhất quán? Nếu cứ như vậy chưa tới vài ngày tiểu nha đầu này sẽ sụp độ, ta thấy tốc độ tu luyện của nàng ta chậm như vậy chắc chắn là do bị bắt nạt lâu ngày dẫn đến.”Ung Y tưởng ba đồ đệ của Thiều Thừa cùng nhập môn thời gian tương đồng nhau, hai đại đồ đệ đã là Nguyên Anh kỳ, tiểu đồ đệ chỉ là Trúc Cơ kỳ chắc chắn là vì bị bắt nạt đến mức không dám tu luyện.Thiều Thừa càng thêm đắc ý, ưỡn ngực, chậm rãi khoe khoang với Ung Y: “Huynh biết tiểu đồ đệ của ta nhập môn được bao lâu không?”“Bao lâu?”Thiều Thừa duỗi ngón tay ra, tính toán một lúc cuối cùng hai tay chắp sau lưng, như cao nhân thế ngoại, chậm rãi từ tốn nói: “Tính thời gian vẫn chưa tới hai năm, nàng ta lúc nhập môn vẫn là Luyện Khí kỳ tầng bảy, giờ đã là Trúc Cơ kỳ tầng sáu. Ta thấy, thêm một thời gian nữa sẽ nhanh chóng thăng lên được Trúc Cơ kỳ tầng tám.”“Cái gì?” Gương mặt Ung Y chấn động, gương mặt như kiểu mọe nó đang đùa ta à.Ông ta không thể tin nổi, nhìn Thiều Thừa: “Thiều huynh, không phải huynh đang đùa đấy chứ?”Người khác đột phá là lấy đơn vị năm, vào trong miệng ngươi, đồ đệ ngươi đột phá lấy đơn vị tháng à?Nói đùa gì vậy, thiên tài đến thế sao?Dường như cảm thấy Ung Y có vẻ mặt chấn động như vậy vẫn chưa đã nghiền, Thiều Thừa một lần nữa chậm rãi từ tốn nói: “Hai đồ đệ kia của ta là nhập môn mười năm, à, mười một năm, trước khi nhập môn bọn hắn vẫn là một phàm nhân.”Ung Y lại một lần nữa kinh ngạc, lần này ngay cả lời ông ta cũng không nói nên được.Ông ta không thể tin được.Nói đùa à?Thiều huynh, huynh chắc chắn huynh thu nhận người chứ không phải yêu quái chứ?Biểu hiện lần này của ung Y khiến Thiều Thừa rất hài lòng, sự đắc ý trong lòng không cách nào hình dung được.Ông nói với Ung Y: “Cho nên, chuyện đồ đệ ta làm, ta xưa nay không hỏi đến, bọn hắn cũng sẽ không để ta thất vọng."Nhưng nói thì nói, trong lòng Thiều Thừa vẫn nảy sinh ưu thương nhàn nhạt.Chủ yếu là, người làm sư phụ như ta muốn nhúng tay cũng khó, chi bằng để chúng tự giày vò đi.Ta làm sư phụ chủ yếu để giữ gìn sự đoàn kết sư môn là được rồi.Ung Y khó có thể tin được nhìn Lữ Thiếu Khanh, tiểu tử này, thật sự là thiên tài và yêu nghiệt đến thế sao?Tiểu tử này mà yêu nghiệt như thế, Đại sư huynh của hắn, đại đồ đệ trong miệng Thiều huynh rốt cuộc còn yêu nghiệt chừng nào nữa?"Ha ha, mật rắn, thật lớn!"Giọng Mạnh Tiêu truyền tới, nàng ta lấy từ trong bụng rắn một viên mật rắn còn lớn hơn nắm đấm của nàng ta.Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở một câu: “Cầm đi cho sư phụ cô bồi bổ, sư phụ cô hơi yếu rồi.”Ung Y giận dữ: “Khốn kiếp, ta phải đánh chết ngươi.”Sau khi lột da rắn, đoàn người lại tiếp tục lên đường.Sắc mặt Tiêu Y vẫn trắng bệch.Nàng ta tham dự lột da rắn khiến nàng ta tê hết da đầu, giờ vẫn chưa đỡ hơn.Thật là đáng sợ.Không đúng, thật là buồn nôn.Giờ Tiêu Y cảm thấy buồn nôn nhiều hơn là đáng sợ.Lữ Thiếu Khanh không để ý, cũng không giải thích quá nhiều.Theo Ung Y, loại hành vi này của Lữ Thiếu Khanh quá mức ghê tởm.Tuy nhiên sau khi nói chuyện với sư phụ Thiều Thừa vài câu thì cũng không nói thêm gì, ông ta là người ngoài nên cũng không tiện nói gì.Có điều, ông ta càng nhìn càng thấy Lữ Thiếu Khanh không thuận mắt.Khốn kiếp, ai yếu chứ?Nhưng mà viên mật rắn kia đúng là rất lớn, không biết hiệu quả như thế nào?Trở về phải hỏi đồ nhi ngoan đem về nghiên cứu thử.Phì, ta đang nghĩ gì đấy?Tiêu Y đã lại đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, thận trọng hỏi: “Nhị sư huynh, ta, ta không làm sai cái gì chứ?”“Có.” Lữ Thiếu Khanh ngoáy lỗ tai, nói: “Vừa rồi muội hét lớn quá, làm ráy tai của ta cũng rung lên rồi.”Quả nhiên là vì cái này à?Tiêu Y muốn khóc: “Ta, ta lần đầu tiên gặp con rắn lớn thế nên bị dọa, dọa sợ.”“Dọa?” Lữ Thiếu Khanh quay đầu, giọng kéo thật dài, thấy Tiêu Y cúi đầu: “Muội bao nhiêu tuổi rồi? Sinh thần chưa? Mười tám chưa? Trúc Cơ kỳ chưa?”“Còn bị dọa? Sao muội không về nhà bảo cha muội tìm chậu cây cắm muội vào, ngày ngày vẩy nước phơi nắng muội luôn đi? Muội còn tu luyện làm gì? Danh hiệu Tiêu gia đại tiểu thư uy phong bao nhiêu?”Sắc mặt Tiêu Y đỏ như táo, khôi phục huyết sắc, cảm giác xấu hổ không thôi.Chính xác, thân là tu sĩ, loại sương độc này tuy nhìn đáng sợ nhưng cũng không hề có uy hiếp với nàng ta, không đến mức quá sợ hãi.Thế giới này rất lớn, có rất nhiều thứ đáng sợ, cứ sợ cái này sợ cái nọ thì còn tu luyện quái gì nữa.Nhưng, con rắn này, thật sự rất khiến cho người ta sợ hãi.Biết Nhị sư huynh tức giận, Tiêu Y cũng không dám giảo biện, vội vàng nhận sai: “Vâng, Nhị sư huynh, ta sai rồi."“Hừ.” Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Muội sợ cứ sợ, không sao, nhưng muội lại kêu la trước mặt nhiều người ngoài như vậy, muội mất mặt không sao, ta và sư phụ đi theo mất mặt. Sao muội không nghĩ thử xem, sư phụ có thể bị người ta chê cười không.”Lúc này Tiêu Y mới thực sự hiểu ra vì sao Lữ Thiếu Khanh tức giận.Là sợ sư phụ mất mặt trước mặt Ung Y.Sau khi hiểu ra, Tiêu Y lại vui mừng hơn.Nhị sư huynh như vậy mới khiến người ta thích, người ta tôn kính.Tiêu Y một lần nữa nhận lỗi: “Biết rồi ạ, Nhị sư huynh, muội tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”“Biết lỗi có thể sửa là tốt, chuyện lần này nhớ phải viết một vạn chữ tâm đắc cho ta.”Tiêu Y câm nín ngay tại chỗ, mới mấy tháng không viết, giờ lại nữa rồi à?Mạnh Tiêu đi theo bên cạnh, một mực lắng tai nghe bọn họ nói chuyện.Lần đầu tiên nghe được từ ngữ mới mẻ, Mạnh Tiêu lập tức vọt tới, hiếu kì hỏi: “Tâm đắc? Tâm đắc cái gì?”“Lữ Thiếu Khanh nhìn gương mặt tràn đầy tò mò của Mạnh Tiêu, giảo hoạt cười một tiếng, hỏi: “Cô muốn không?”Mạnh Tiêu gật đầu: “Muốn.”Song khi nghe được tâm đắc là như thế nào, Mạnh Tiêu không nói hai lời, nhượng bộ lui binh.Đây không phải tra tấn người sao?Nàng ta nguyện đại chiến mười trận với quái vật chứ không muốn viết cái tâm đắc gì đấy.Đùa à, đây là chuyện con người có thể làm sao?Mạnh Tiêu không quên vì Tiêu Y bênh vực kẻ yếu: “Có ai làm sư huynh như ngươi không? Chỉ biết bắt nạt sư muội. Ngươi xấu quá, cẩn thận ta đánh ngươi đấy.”Sau khi Ung Y ở phía sau nghe xong, trong lòng vui mừng, đây chính là đồ nhi ngoan của ta, băng tuyết thông minh, thấy rõ gương mặt thật của tiểu tử khốn kiếp này.Không sai, tiểu tử này chính là tên khốn kiếp, đồ nhi ngoan, đây là gương mặt thật của hắn, con đừng để bị hắn lừa gạt.Lữ Thiếu Khanh cũng không tức giận, hắn nói với Tiêu Y: “Đã có người bênh vực kẻ yếu vì muội, muội đi mở đường đi.”Tiêu Y lập tức đau cả đầu.Nói đùa, nơi này nguy hiểm như vậy, lúc nào cũng có thể sẽ có con dã thú hung thú nào nhảy ra, một ngụm có thể nuốt chửng nàng ta.“Nhị sư huynh, ta...”Lữ Thiếu Khanh cắt ngang nàng ta: “Không có thương lượng, nơi này muội yếu nhất, muội không mở đường, ai mở đường?"Mạnh Tiêu một lần nữa bênh vực kẻ yếu thay Tiêu Y: “Không thể bắt nạt người khác như vậy.”Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Tiêu Y.Tiêu Y biết mình không còn lựa chọn nào khác, thậm chí, nàng ta còn không thể đi tìm sư phụ.Ở Thiên Ngự Phong, quyền uy sư phụ nàng trong lòng nàng chỉ xếp thứ ba.Tiêu Y ngoan ngoãn đi mở đường.Mạnh Tiêu quơ quơ nắm đấm với Lữ Thiếu Khanh, rất bất mãn với cách làm này của Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi quá đáng ghét.”Tên này làm ta quá thất vọng.Sau đó thở phì phò chạy tới cùng Tiêu Y đi trước mở đường.Ung Y thấy cảnh này, vui vẻ đến mức muốn hát vang một khúc.Đúng, đúng, nên như thế.Nhìn rõ gương mặt thật của tiểu tử khốn kiếp này.Tên tiểu tử khốn kiếp này không đáng, chẳng hiếm lạ gì.Bên này Mạnh Tiêu thở phì phì tìm tới Tiêu Y, quơ nắm đấm nói với Tiêu Y: “Tiểu Y muội muội, muội đừng để ý hắn. sau này có cơ hội sẽ thu thập hắn, ta có thể giúp muội.”Tiêu Y không tức giận, nàng ta biết Nhị sư huynh mình muốn tốt với mình, nàng ta lắc đầu nói: “Không sao, quen rồi, Nhị sư huynh muốn ta tiến bộ thôi.”“Không thể nào.”Mạnh Tiêu tò mò, sau khi hỏi thăm liền hiểu rõ mọi chuyện.Mạnh Tiêu cảm thấy khó tin, sau đó từ từ chạy đến, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ê, ngươi thaajjt sự tốt với sư muội ngươi vậy à?”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi nói: “Ta đang tìm cơ hội một cước đá nàng ta ra khỏi sư môn, sư muội quá ngốc, dẫn ra ngoài khiến ta mất mặt.”“Tâm khẩu bất nhất, đàn ông các ngươi đúng là đáng ghét.” Mạnh Tiêu làm mặt quỷ với Lữ Thiếu Khanh sau đó lại chạy tới phía trước mở đường.Ung Y ở phía sau nhìn thấy, nghe vậy, tay ông ta bất tri bất giác ôm ngực.Chuyện gì xảy ra vậy?Không giận à?Bầu không khí giữa hai người sao kỳ lạ vậy?Không phải là thật sự mắt đi mày lại, cấu kết, phì, làm hòa rồi chứ?Ung Y lo lắng hỏi Thiều Thừa: “Thiều huynh, tiểu tử này có đạo lữ chưa?”Thiều Thừa thở dài, có vẻ hơi lo lắng: “Không có, ta cũng hi vọng hắn nhanh chóng tìm đạo lữ, chắc chắn có thể sửa đổi tính cách.”Vẻ mặt Thiều Thừa u buồn, lo lắng, cực kỳ giống một vị phụ thân lo lắng nhi tử không tìm được vợ.Tim Ung Y lập tức nhảy thót lên, Ngọc Đỉnh phái không phải thật sự sẽ trở thành đồ cưới đấy chứ?Bỗng nhiên, Tiêu Y đột nhiên kêu một tiếng: “Tiểu Hồng!"Mọi người vội nhìn thì thấy linh sủng tiểu Hồng vốn đang ngủ say trên đầu Tiêu Y đột nhiên vỗ cánh bay nhanh về phía trước, nhanh chóng biến mất giữa khu rừng.“Cái này...”Biến hóa đột ngột khiến mọi người không kịp phản ứng, chờ đến lúc kịp phản ứng tiểu Hồng đã biến mất giữa rừng cây xanh tốt.“Chim ngốc, quay về cho ta.”Lữ Thiếu Khanh bên này chửi ầm lên, ngươi cũng không chịu yên phận một chút cho ta à?Nơi này nguy hiểm trùng điệp, ngươi cho rằng là nơi nào?Là nhà ngươi sao?“Đúng là phiền phức chết đi được.”Lữ Thiếu Khanh mắng, nhìn theo hướng tiểu Hồng biến mất cùng với hướng đi về phía trước, Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở mọi người một câu: “Mọi người đi theo phía sau, ta đi trước một bước.”Mặc dù là kẻ ăn hại, cũng chỉ là con chim ngốc nhưng dù sao cũng là sủng vật của mình.Ở nơi nguy cơ tứ phía này, với thực lực tiểu Hồng rất dễ trở thành món ăn cho hung thú.Thiều Thừa quát: “Chậm đã, không nên vọng động.”Ung Y cũng không kìm được nhắc nhở: “Tiểu tử, ngươi cho rằng nơi này là đâu? Là nhà ngươi sao? Mọi người cùng đi.”Mặc dù ông ta rất ghét tiểu tử này, nhưng hắn chết rồi, đồ nhi ngoan của mình sẽ đau lòng."Vậy được, tăng thêm tốc độ."Mọi người tăng tốc độ, cảnh vật sau lưng trong nháy mắt bị bỏ lại phía sau.Thân là tu sĩ, tốc độ rất nhanh, ngày hôm sau bọn họ đã vượt qua lộ trình mấy vạn dặm nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu Hồng.Bọn họ đi sâu vào trong Tù Hồn sơn mạch.Ung Y không kìm được lo lắng, khi không ngừng tiến vào, cảm giác đè nén trong lòng ông ta càng thêm mãnh liệt.Khi mọi người đi tới một sơn cốc, Lữ Thiếu Khanh dừng lại.Hắn nhìn phía trước, có chút bất đắc dĩ thở dài, chim ngốc này chạy xa như vậy làm gì?Hắn có thể cảm nhận được tiểu Hồng vẫn đang ở phía trước, khoảng cách rất xa.Nhưng mà bây giờ sắc trời đã muộn, hắn không thể tiếp tục đi tiếp được.Sau khi trời tối, ai biết nơi này sẽ xảy ra chuyện gì.Lữ Thiếu Khanh quan sát xung quanh một chút, nói: “Ở chỗ này ở một đêm đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận