Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1442: Gặp được người quen

Chương 1442: Gặp được người quenChương 1442: Gặp được người quen
Sau khi Ngao Lương nói ra ân oán giữa hắn ta và Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt Ngao Tuyển ca ca Ngao Lương nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh lập tức tràn đầy sát ý.
Ngao Thương lạnh lùng nhìn lướt qua Lữ Thiếu Khanh, tràn đầy khinh thường, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Giản Bắc.
"Bát Giới, ngươi đến gây chuyện sao?"
Mặc dù không sợ Ngao Thương, nhưng Giản Bắc không muốn gây chuyện.
Hắn ta nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chẳng qua chỉ tới đây ăn bữa cơm mà thôi, không có ý định kiếm chuyện." Giản Bắc bên này nhượng bộ, hắn ta không muốn rước cho mình phiền phức không đáng.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh mở miệng, chỉ vào Giản Bắc nói: "Không sai, hắn tới để gây sự đấy."
"Hắn còn nói Ngao Đức nhà các ngươi là phế vật, Ngao gia các ngươi đều là phế vật."
"Lớn vậy rồi mà không có chút thực lực nào, còn chẳng bằng con chó nhà hắn."
Vãi!
Giản Bắc bị đâm sau lưng đập đầu lên bàn.
Hắn ta từng nói những lời này khi nào vậy.
Ngao Thương nghe vậy giận dữ: "Giản Bắc, ngươi còn dám nói không có ý định kiếm chuyện?"
"Ta và ngươi không xong đâu!"
Giản Bắc còn chưa kịp giải thích, Lữ Thiếu Khanh lại mở miệng.
"Con gà yếu như người thì to tiếng như thế làm cái gì? Bảo ca ngươi tới đây cũng không dám phách lối trước mặt Bắc huynh đâu."
"Cảnh cáo ngươi a, đừng quấy rây chúng ta ăn cơm."
Cả người Giản Bắc tê dại.
Lữ Thiếu Khanh không phải đang đổ thêm dầu vào lửa đấy chứ?
Hắn muốn làm gì?
Giản Bắc còn chưa kịp nói cái gì, Ngao Thương đã nhịn không được nữa.
"Đáng chết, hôm nay ta phải dạy cho ngươi một bài học." Cũng mặc kệ nơi này là sản nghiệp nhà mình.
Ngao Thương trực tiếp bùng nổ, dù biết thực lực Giản Bắc mạnh hơn mình nhưng hắn ta cũng muốn xuất thủ.
Tuy nhiên lúc hắn ta sắp bùng nổ thì Giản Nam sớm được Lữ Thiếu Khanh ra hiệu đã xuất thủ.
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, Ngao Thương trực tiếp a một tiếng, máu tươi phun thẳng ra, bay ra ngoài.
Từ đâu tiến đến thì từ đó bay đi.
Thực lực Giản Nam là Nguyên Anh kỳ tầng chín, Ngao Thương chẳng qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng bốn, hắn ta không ngờ Giản Nam sẽ ra tay, bất ngờ không đề phòng, bị đánh bay cũng không có gì lạ. Ánh mắt Giản Nam đảo qua hai huynh đệ Ngao Tuyển, Ngao Lương, ánh mắt như điện, ba động vô hình cũng đánh cho hai người thổ huyết, học theo Ngao Thương cũng bay ra ngoài.
Tâm trạng Giản Nam cực kỳ tệ, vừa hay có thể nhân cơ hội này phát tiết một chút nộ khí.
Ba người Ngao Thương bị đánh bay, nhưng bọn hắn cũng biết sự lợi hại của Giản Nam.
Trên đầu Ngao Thương đội một chậu hoa đứng lên, khiếp sợ: "Giản Nam?"
Đi theo bên cạnh Giản Bắc, có được thực lực cường đại như vậy, không phải Giản Nam thì là ai?
"Được." Ngao Thương lau máu tươi bên khóe miệng, hung dữ căm tức nhìn đám người: "Giản Bắc, ngươi quả nhiên là đến gây chuyện."
Giản Bắc ôm đầu, đến nước này rồi, dù lưỡi hắn ta có nở hoa sen cũng vô ích.
"Đúng đúng đúng." Lữ Thiếu Khanh chỉ sợ thiên hạ không loạn, lớn tiếng nói: "Đến gây chuyện gì đã sao? Sợ ngươi cái cọng lông ấy. Cho dù đại ca ngươi tới cũng vô ích, ngũ gia tam phái, đại ca ngươi là tệ nhất."
Vãi!
Giản Bắc ôm đầu, suýt chút nữa thì điên rồi.
Tên này đang nói cái gì vậy?
Giản Bắc rên rỉ: "Đại ca, cầu xin ngươi đừng nói nữa."
"Không nói, hắn không gây chuyện với ngươi à?"
"Không nói thì mọi người có thể bình an vô sự à?" "Đừng sợ, khô máu với hắn luôn."
"Đại ca." Giản Bắc sắp khóc, đạo lý là đạo lý như vậy, nhưng, ngươi không lên tiếng, thế giới này sẽ đẹp lắm đấy.
Bên này Giản Bắc còn chưa kịp lấy hơi, Lữ Thiếu Khanh đã cuồng vọng nói với Ngao Thương: "Không phục? Không phục thì ngươi cũng phải nhịn thôi. Cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng quấy rầy chúng †a ăn cơm."
"Ăn cơm?" Ngao Thương cũng sắp điên rồi.
Lúc này ngươi còn muốn ăn cơm?
Đánh ta, còn muốn bình yên ăn cơm?
Khinh người quá đáng.
"Ta muốn làm thịt các ngươi!"
Nộ khí bay thẳng lên trán, hai mắt Ngao Thương đỏ ửng, càng không để ý bất kể thứ gì.
Hắn ta hét lớn một tiếng với hai người Ngao Tuyển, Ngao Lương bên cạnh: "Cùng tiến lên!"
"Lên, thu thập bọn hắn, ồn ào quá."
Lữ Thiếu Khanh phân phó Giản Nam, cười tủm tỉm khích tướng: "Nếu ngay cả ba tiểu nhân vật này ngươi cũng không đánh lại, ngươi có thể quay về tắm rửa ngủ nghỉ rồi đấy."
Giản Nam lạnh lùng đi ra ngoài, với thực lực của Giản Nam dĩ nhiên có thể nhẹ nhàng thu thập bọn hắn.
Hơn nữa, động tính nơi này lại không hề kinh động ra ngoài.
Tiểu Bạch nhảy ra ngoài kéo ba người Ngao Thương đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, tạm thời mất đi năng lực hành động vào. Lữ Thiếu Khanh đi đến trước mặt ba người, tay sờ một cái, lấy đi trữ vật giới chỉ của ba người.
Tiếp theo, hắn đỡ Ngao Lương dậy, cười nói với hắn ta: "Ngao Lương công tử, không hù dọa ngươi đấy chứ?"
"Nhiều năm không gặp, có thể được gặp ngươi ở đây đúng là vui quá."
"Trả trữ vật giới chỉ cho ta!" Ngao Lương đã bị cướp một lần liền lập tức phát hiện.
"Không!" Lữ Thiếu Khanh như đứa trẻ độc chiếm đồ chơi: "Đây là chiến lợi phẩm của ta, phải đem về, đến mà cướp đi"
Mọe nó nếu mà ta cướp được thì ta lập tức đánh chết ngươi rồi.
Ngao Lương hai mắt phun lửa: "Chúng ta là Ngao gia." "Được rồi" Lữ Thiếu Khanh cắt ngang hắn ta: "Biết các ngươi là phế vật Ngao gia rồi, cho ngươi một cơ hội, trở về nói cho Ngao Đức đến cứu đệ đệ của hắn và ca ca của ngươi đi."
"Chúng ta ở đây chờ hắn."
"À, đúng rồi, tốt nhất hắn đi tìm nhiều người giúp đỡ một chút, ở chỗ ta có hai huynh muội Giản Bắc Giản Nam vô địch thiên hạ đấy."
"Được, ngươi chờ đó cho ta."
Lữ Thiếu Khanh chắp tay sau lưng, đắc ý trở về tiểu đình, Ngao Thương cùng Ngao Tuyển nằm ngoài tiểu đình, đều là tù binh của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận