Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 658 - Cái hồ này có vấn đề, phải tìm người thử mới được



Chương 658: Cái hồ này có vấn đề, phải tìm người thử mới đượcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCơ thể Úc Linh cứng đờ, nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh đã ở trong ốc đảo, giơ trường thương trong tay, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải.Vừa rồi, nàng đã cảm nhận được sự đáng sợ của lực lượng quỷ dị kia một cách rõ ràng.Nàng hoàn toàn không có khả năng phản kháng, nếu không phải nàng chạy nhanh, chắc chắn giờ nàng đã biến mất khỏi thế giới này rồi.Dù cho hiện tại Lữ Thiếu Khanh đứng ở bên dưới, có vẻ như chẳng làm sao cả, nhưng Úc Linh vẫn không dám xuống.Tên tiểu nhân đê tiện, tên khốn đáng giận.Úc Linh cắn răng nanh ken két: "Ngươi, lên đây.""Đồ nhu nhược, lên đây."Lữ Thiếu Khanh vươn ngón trỏ ra, ngoắc ngoắc Úc Linh, đắc ý nói: "Ngươi xuống đây.""Ngươi đã nói, không giết ta, ta chính là gia gia của ngươi.""Xuống đây đi chứ."Giọng điệu đắc chí, biểu cảm hung hăng của hắn làm Úc Linh rất muốn liều lĩnh lao xuống, dốc hết toàn lực giết chết Lữ Thiếu Khanh.Nhưng mà, nàng vẫn không dám.Chỗ đó thật sự rất đáng sợ.Nguồn lực lượng đó, chắc chắn không thuộc về thế giới này."Ngươi lên đây, nếu ngươi còn là nam nhân, thì đi lên đây cho ta." Úc Linh đứng trên cự thạch, phẫn nộ gầm rú, ta còn chưa đâm trúng ngươi, ta không thể nuốt nổi cục tức nàyNgươi mau lên đây, ta bảo đảm sẽ đâm cho ngươi biến thành cái sàng."Mau xuống đây đi, còn nói người của Ma tộc to gan lắm, hiện tại xem ra toàn là một đám nhát gan."Sau khi Lữ Thiếu Khanh khiêu khích Úc Linh vài câu, thấy Úc Linh thật sự không dám xuống thì mặc kệ nàng, bắt đầu đi thám hiểm bên trong ốc đảo.Thông qua thực nghiệm, hắn biết mình sẽ an toàn trong vòng ba canh giờ tiếp theo, bây giờ chỉ xem hắn có thể tìm ra bí mật của nơi này trong vòng ba canh giờ hay không.Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh đi lung tung trong ốc đảo, hận đến cắn răng.Nàng lớn như vậy, lần đầu tiên gặp phải người như thế, làm nàng không biết phải làm sao.Cho dù không giết được hắn, cũng phải đánh hắn một trận mới có thể bù đắp vết thương trong lòng nàng.Lúc này, Tiêu Y hóa thân thành một bé cưng ấm lòng, nàng kéo tay Úc Linh, khuyên bảo Úc Linh: "Úc Linh tỷ tỷ, ngươi đừng đối nghịch với Nhị sư huynh nữa.""Từ trước tới nay, những kẻ đối nghịch với Nhị sư huynh chưa có ai có kết cục tốt đẹp."Không bị đánh chết, thì cũng bị tức chết.Úc Linh cũng biết trong lúc nhất thời mình không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, nàng cắn răng: "Ta sẽ không tha cho hắn đơn giản như vậy."Đúng là nghiệt duyên mà!Tiêu Y thầm trêu chọc một câu trong lòng, sau đó nói cách nghĩ của mình ra: "Thật ra, không phải ngươi đã nói sẽ gả cho Nhị sư huynh của ta rồi sao?""Tìm một cơ hội, tử hình Nhị sư huynh ngay tại chỗ, gạo nấu thành cơm, cũng coi như báo thù."Úc Linh nghe vậy, rất là xấu hổ, véo yêu vào khuôn mặt của Tiêu Y, giọng rất kiên định: "Đánh chết ta cũng không gả cho hắn.""Ta đi theo bên cạnh hắn, là muốn tìm cơ hội giết hắn. Ngươi đừng có nói bậy nói bạ, không thì ta sẽ đánh ngươi luôn đấy.""Đau mà, đau mà…” Tiêu Y vội xin tha: "Vâng, vâng, ta biết rồi, ta không dám nói bậy nữa."Úc Linh buông tay ra, có điều lúc Úc Linh nhìn thấy biểu cảm nghẹn cười và ánh mắt ý vị sâu xa của Tiêu Y, nàng có xúc động muốn quẳng Tiêu Y vào trong ốc đảo.Lữ Thiếu Khanh đi bộ trong ốc đảo, ốc đảo này chỉ rộng có mấy dặm, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại đi rất chậm.Hắn đi từng bước từng bước, tỉ mỉ kiểm tra từng chỗ một trong ốc đảo.Ở nơi này, thần thức không có một chút tác dụng nào, thần thức không tra xét được bất cứ thứ gì, cứ như nơi này là một phiến hư không.Hắn đành phải kiểm tra nơi này bằng mắt thường.Nhưng sau khi đi mấy vòng, Lữ Thiếu Khanh vẫn không tìm được chỗ nào đặc biệt.Cây, là cây cối bình thường, hoa cỏ, là hoa cỏ bình thường, thậm chí ngay cả bùn đất dưới chân cũng chỉ là bùn đất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.Lữ Thiếu Khanh còn thử dùng tay chạm vào, không có gì đặc biệt cả.Lạ thật, rốt cục bí mật của nơi này là gì?Rốt cục bảo tàng bị giấu ở đâu?Tử quỷ, mau nhắc nhở coi.Lữ Thiếu Khanh chuyển động nhẫn trữ vật một phát, sau khi đi tới đỉnh núi, chiếc nhẫn này không còn bất cứ động tĩnh nào.Chỗ ốc đảo này, trừ thực vật ra, không có một con động vật nào, sau khi hắn đi mấy vòng, thời gian đã không còn bao nhiêu nữa.Lữ Thiếu Khanh đứng ở bên cạnh ốc đảo, lặng lẽ chờ đợi.Xuân qua hạ đến, mùa lại thay đổi, lực lượng quỷ dị chưa biết kia xuất hiện một lần nữa.Lữ Thiếu Khanh đứng ở bên trong ốc đảo cảm nhận vô cùng rõ ràng, lực lượng quỷ dị đó lao đến một cách mãnh liệt, bất ngờ phun trào, nhanh chóng tràn ngập khắp nơi.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi vào chiếc hồ sáng trong của ốc đảo.Lực lượng kì quái đó trào ra từ trong đầm nước này.Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh chớp lóe, rời khỏi ốc đảo đúng lúc, tránh được lực lượng quỷ dị.Lữ Thiếu Khanh nhìn ốc đảo đã bước vào mùa hạ, hai mắt nhìn chằm chằm vào hồ nước trong veo kia."Nhị sư huynh, có phải huynh phát hiện cái gì hay không.Tiêu Y thò đầu qua tò mò hỏi.Lữ Thiếu Khanh gật đầu, chỉ vào đầm nước: "Có lẽ nước ở đó có vấn đề, còn phải đi xuống xem thử."Tiêu Y lo lắng: “Vậy, liệu có gặp nguy hiểm hay không?"Lực lượng quỷ dị kia quá khủng bố, có thể biến những thứ đến từ bên ngoài thành bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Úc Linh còn đang nghiến răng nghiến lợi bên cạnh: "Cho nên còn phải tìm người thử xem."Úc Linh còn đang suy nghĩ có nên đâm chết Lữ Thiếu Khanh hay không, nghe vậy thì không nói gì nữa, nhanh chóng lui ra sau vài dặm, cách Lữ Thiếu Khanh rất xa.Nàng rất muốn đâm chết Lữ Thiếu Khanh, nhưng nàng đánh không lại Lữ Thiếu Khanh, rất dễ bị Lữ Thiếu Khanh khống chế, ném vào trong đó làm chuột bạch.Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Đồ nhát gan, ngươi chạy cái gì?""Ngươi, khốn khiếp!"Giọng nói phẫn hận của Úc Linh truyền đến từ đàng xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận