Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 768 - Nếu đúng là như vậy, hắn có chút muốn khóc



Chương 768: Nếu đúng là như vậy, hắn có chút muốn khócNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Úc Linh nghi hoặc, mãi mà không thấy Lữ Thiếu Khanh, chẳng lẽ còn có vấn đề gì sao?Úc Linh định đi tìm Lữ Thiếu Khanh, chẳng qua khi nàng ta vừa xoay người, liền thấy Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài đi vào."Mẹ nó, còn dám nói là đại gia tộc Thái gia, sao mà đến cả một viên linh thạch cũng không có vậy? Hay là bị mấy Nguyên Anh kia mang theo bên người rồi?"Nói xong, Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ đau lòng.Nếu đúng là như vậy, hắn có chút muốn khóc.Sau khi hắn đi tới Thái gia, đã đi thẳng tới kho hàng của Thái gia trước.Đáng tiếc là hắn không thể tìm nổi một viên linh thạch ở bên trong, vật liệu ngược lại cũng không phải ít.Điều này không thể không làm cho hắn hoài nghi Thái gia có phải đã biết sẽ có đại kiếp nạn này nên đã thu lại hoặc là chia hết tài phú của Thái gia trước một bước rồi hay không.Nghe Lữ Thiếu Khanh nói, Úc Linh kịp phản ứng, vô lực châm chọc: "Ngươi đi nhà kho Thái gia sao?"Vào nhà cướp của, ngược lại như ngựa quen đường cũ.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi cực kỳ hào phóng thừa nhận: "Không sai, nhưng mà ngươi yên tâm, những vật liệu kia ta không động vào, tất cả đều để lại cho ngươi, đủ nghĩa khí đi, có cảm động hay không? Nhưng vật liệu cũng không nhiều, tự ngươi chuẩn bị tâm lý đi."Lữ Thiếu Khanh không để ý đến những vật liệu kia, vật liệu hắn tìm được ở Thiên Cung Môn khiến hắn giống như nhà giàu mới nổi, hắn cũng chướng mắt những vật liệu này của Thái gia.Chẳng qua Lữ Thiếu Khanh rất tò mò: "Thành Vĩnh Ninh lớn như vậy, hẳn là có không ít tích lũy mới đúng, tại sao lại ít như vậy?"Úc Linh liếc mắt, nàng ta vô cùng hoài nghi: "Đây không giống cách làm người của ngươi, ngươi muốn làm gì?"Úc Linh đã được nghe từ chỗ Tiêu Y rằng Lữ Thiếu Khanh là loại người có tính cách có thể nhổ lông của chim nhạn bay qua (1), té ngã cũng phải cào một nắm cát.(1) Là một thành ngữ có nghĩa gốc để chỉ người võ nghệ siêu quần, sau để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.Lần này vậy mà lại hào phóng không động vào đồ vật trong kho hàng, không thể không làm cho nàng ta tò mò."Cái gì gọi là không giống cách làm người của ta?" Lữ Thiếu Khanh không vui, cứng cổ, vô cùng oan uổng: "Dọc theo đường đi ngươi theo ta lâu như vậy, ở chung lâu như vậy, ngươi còn không hiểu cách làm người của ta sao? Các ngươi hiểu lầm ta quá sâu rồi."Úc Linh bĩu môi: "Nếu là một kho linh thạch thì sao?"Lữ Thiếu Khanh không chút suy nghĩ, trực tiếp thốt ra: "Một viên cũng không để lại."Có linh thạch, mặt đất đều phải đào ba thước.Thấy chưa, hoàn toàn không có hiểu lầm về ngươi.Ngươi để lại vật liệu, khẳng định là bởi vì ngươi cảm thấy đổi ra linh thạch phiền toái.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dừng ở ngọc tỷ Thành Chủ, ánh mắt hắn sáng lên, tiến lại gần, tò mò đánh giá một phen.Hắn vốn định lấy tay sờ sờ, nhưng nghĩ đến thân phận đặc biệt của mình, vẫn bỏ đi suy nghĩ này.Chẳng may sờ soạng một chút làm nổ tung hoặc là vỡ, vậy thì rất đau đầu."Đây là ngọc tỷ Thành Chủ sao? Ngươi nói xem nó đáng giá bao nhiêu linh thạch? Có nên mang đi bán đấu giá hay không?"Úc Linh đi tới, cầm lấy ngọc tỷ Thành Chủ, bắt đầu luyện hóa, nàng ta cũng lười tiếp lời Lữ Thiếu Khanh.Ngọc tỷ Thành Chủ là một món pháp khí tam phẩm, không có bất kỳ tác dụng gì đối với chiến đấu, nhưng có không ít công năng phụ trợ, mang theo bên người có thể an tâm định thần, có trợ giúp trong tu luyện.Có thể liên lạc với Thánh Địa ở khoảng cách xa, ở một số chuyện có thể nhận được trợ giúp của Thánh Địa, đồng thời còn có thể thông qua ngọc tỷ để khống chế các loại trận pháp trong thành.Mặt ngoài ngọc tỷ lóe lên ánh sáng, Úc Linh luyện hóa thành công.Dưới đáy hơi phát sáng, Úc Linh cắt ngón tay, viết một chữ linh ở phía trên, đây là đại diện cho tên của nàng ta, từ đó mọi người liền gọi nàng ta là Linh Thành Chủ.Ngọc tỷ biến mất tại chỗ, đi tới phía trên thành Vĩnh Ninh.Một thần niệm đảo qua, cả tòa thành Vĩnh Ninh đều nhận được một tin tức."Cái gì? Thành Chủ đổi người?""Thái Thành Chủ của Thái gia đâu?""Thái gia bị diệt? Linh Thành Chủ có lai lịch gì?""Không ngờ mà, đột nhiên lại đổi Thành Chủ, Thái gia lần này xui xẻo rồi."“Ta ngược lại muốn nhìn xem người đó có năng lực gì, vị trí Thành Chủ, là vị trí của người có năng lực..."Sau khi ngọc tỷ phát ra tin tức, người của cả tòa thành Vĩnh Ninh đều biết đến Thành Chủ mới nhận chức.Bọn họ nhao nhao nghị luận, đều cảm thấy tò mò đối với Thành Chủ mới.Đương nhiên, cũng có không ít người rục rịch.Vị trí Thành Chủ thu được chỗ tốt thật lớn, không ít người đều đang âm thầm quan sát, xem mình có cơ hội hay không.Mà trong đó, có một người ánh mắt nhìn về phía phủ Thành Chủ, cười lạnh lên: "Ta ngược lại muốn nhìn xem Thành Chủ của vùng Nam Hoang này có bao nhiêu lợi hại, vị trí Thành Chủ, Khố Lê ta như ngồi vào chỗ của mình..."Lữ Thiếu Khanh nằm trong viện mà lúc trước Thái gia sắp xếp cho hắn, bắt chéo chân bóp linh đậu, có vẻ rất nhàn nhã.Thành Vĩnh Ninh hiện tại tạm thời đã bình tĩnh lại, xử lý xong đám người Thái Thế An, nâng đỡ Úc Linh làm Thành Chủ."Ai nha." Lữ Thiếu Khanh bóp một viên linh đậu, thở dài: "Lần này có chút thiệt thòi. Sớm biết như vậy thì ra tay sớm một chút là được rồi, không ngờ lại phải nộp một số vật tư và linh thạch cho Thánh Địa, thiệt thòi lớn rồi."Lữ Thiếu Khanh đã hỏi thử lý do vì sao kho hàng Thái gia còn dư lại một chút tài liệu. Ngoại trừ việc người Thái gia tự mình dùng ra thì cách đây không lâu họ còn cầm đến Thánh Địa nộp thuế, hơn ngàn vạn linh thạch, vật liệu gì đó đều được đưa đến Thánh Địa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận