Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2238: Chương 2238

Chương 2238: Chương 2238Chương 2238: Chương 2238
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Nghe được lời Lữ Thiếu Khanh nói có vẻ thất vọng, Gia Cát Huân không nhịn được.
Nàng ta nhào tới, há miệng liên cắn: “Hỗn đản!”
“Đừng làm rộn, đừng làm rộn!” Lữ Thiếu Khanh tránh sang bước vào trong sơn động.
Nhốn nháo như thế, Gia Cát Huân cũng không sợ, đuổi theo phía sau, nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, nghĩ xem làm thế nào có thể ngoạm chết tên hỗn đản này. Chẳng buồn để ý đến tình cảnh xung quanh.
Cho dù có nguy hiểm thì cũng làm sao chứ?
Nàng ta chỉ là người phàm, không làm được gì.
Trên đường đi không có gì nguy hiểm, chỉ là sơn động rất sâu thôi, mà càng ngày càng sâu hơn nữa, như đầm thẳng xuống lòng đất vậy. Cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh dần theo Gia Cát Huân ngự không bay xuống bên dưới. Dần dầu, màu đen bắt đầu nhạt đi, xung quanh bắt đầu có một chút ánh sáng.
Vèo một cái, Lữ Thiếu Khanh cảm giác trước mắt rộng mở sáng ngời.
Chờ tâm mắt làm quen được với ánh sáng xung quanh nàng ta mới phát hiện được mình đang ở trong một không gian thật lớn.
Dù có nói là một cái địa cung thật lớn thì cũng không tính là chấn kinh.
Khiến cho Gia Cát Huân chấn động và kinh ngạc là trên đỉnh đầu có một cái hư không phong linh.
“Cái này... cái này...” Hư không phong linh này không tính là lớn, những hư không phong linh giữa không trung kia phải lớn đến vài dặm, vài chục dặm.
Thậm chí Hợp Thể kỳ còn lớn đến mấy trăm dặm.
Mà hư không phong linh trước mắt thì rất nhỏ, chỉ khoảng trăm mét.
So với hư không phong linh bên ngoài, hư không phong linh trên đầu còn không bằng cả trẻ nhỏ.
Nếu thế cũng không đến mức khiến Gia Cát Huân chấn kinh.
Nàng ta chấn kinh vì hư không phong linh trên đầu có hai màu.
Một trắng một đen, như một thái cực đồ xoay tròn.
Hư không phong linh đang xoay tròn, khi màu trắng chuyển động tới bên bọn họ, gió nhẹ dịu dàng thổi qua, thổi vào trong huyệt động sau lưng.
Khi màu đen quay tới là âm phong vù vù thổi vào.
Thấy cảnh này, cuối cùng Gia Cát Huân cũng hiểu vì sao gió trong huyệt động lại thay đổi như thế.
Lữ Thiếu Khanh thấy được hư không phong linh trên đầu có hai màu đen trắng thì im lặng che trán.
Âm hồn bất tán, âm hồn bất tán.
Sao chỗ đó lại có cả thứ đồ quỷ này?
“Mẹ nó, thứ quỷ này, phiền phức!”
Gia Cát Huân chú ý tới thái độ của Lữ Thiếu Khanh, theo bản năng hỏi: “Ngươi biết sao?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại nàng ta: “Ngươi không biết à?” “Ngươi cũng thấy rồi!” Từng gặp sao?
Gia Cát Huân kinh ngạc, lần nữa nhìn hư không phong linh trên đầu, lắc đầu nói: “Chưa từng thấy.”
“Quái vật xuất hiện trên không trung Nhữ Thành.” Gia Cát Huân chấn kinh hỏi lại: “Thật sao?“
“Giả đó!” Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm một câu, vung tay lên mang theo nàng ta lùi lại: “DII" “Ngươi mặc kệ sao?” Gia Cát Huân lại hỏi.
“Quản cái rắm.” Lữ Thiếu Khanh không vui: “Làm sao ta quản được?”
“Phiền phức muốn chết, mau chạy đi mới phải.”
Thấy Lữ Thiếu Khanh vội vàng trốn tránh, Gia Cát Huân rất cạn lời.
Ngay khi Lữ Thiếu Khanh chuẩn bị rời đi thì một đạo thần niệm truyền đến.
“Giúp ta một chút!”
Gia Cát Huân không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lại. Thần niệm là từ phía trên vọng đến, chính là của hư không phong linh kia.
Thần niệm tràn đầy cầu khẩn. Lữ Thiếu Khanh càng chạy càng nhanh, mang theo Gia Cát Huân chạy vào thông đạo nhanh như chớp.
Gia Cát Huân lại càng bó tay: “Ngươi không nghe thấy à?” Lữ Thiếu Khanh cũng không quay đầu lại, chạy thật nhanh: “Nghe được cái gì? Không nghe thấy, ta không nghe thấy gì hết.” Thần niệm của hư không phong linh lại truyền đến: “Giúp ta một chút! Con của tat”
Oành! Lữ Thiếu Khanh đâm thẳng vào lối đi.
“Ngaol"
Thông đạo nơi này vô cùng kiên cố, Lữ Thiếu Khanh ôm trán kêu toáng lên.
Thần niệm lại truyền đến: “Con ơi, ta vần luôn triệu hoán con, hiện tại chỉ có con có thể giúp ta.”
Lữ Thiếu Khanh và Gia Cát Huân nhìn nhau. Con?
Lữ Thiếu Khanh thận trọng hỏi Gia Cát Huân: “Cha ngươi và mẹ ngươi đối với ngươi có tốt không?”
Có ý gì?
Đầu tiên, Gia Cát Huân sững sờ, sau đó kịp phản ứng lại. “Hỗn đản!” Nàng ta nhào đến Lữ Thiếu Khanh, há miệng muốn cắn: “Ta do cha mẹ ta sinhl”
Lữ Thiếu Khanh vội vàng tránh né, la hét: “Không thể nào!”s “Xem ra ngươi không phải Ma tộc thật sự, nào có Ma tộc gì cắn người như chó thế chứ?” “Tên hỗn đản Mộc Vĩnh kia cũng không cắn người.” “Hỗn đản, ngươi mới là con của hư không phong linh.” Gia Cát Huân gầm thét, tiếng gầm quanh quẩn trong đường hầm.
“Làm sao có thể?” Lữ Thiếu Khanh cũng nghiêm túc nói: “Trên người ta nào có gì liên quan đến hư không phong linh?”
“Con à, chính là con!” Âm thanh của hư không phong linh lại vang lên: “Con chính là con của ta, giúp ta một chút!”
“Nhìn đi!” Gia Cát Huân liên tục cười lạnh: “Quả nhiên ngươi không phải người.” “Ngươi thừa nhận đi.”
Nhân loại bình thường làm sao có thể làm được những chuyện quỷ dị như thế?
Lữ Thiếu Khanh vội vàng, mẹ nó chứ không phải ta chỉ thôn phệ năng lượng của một hai hư không phong linh thôi à? Cũng chỉ có một ít năng lực, ta tính là hư không phong linh gì chứ? Càng không thể nào là trẻ con gì. “Này, ngươi chớ có nói hươu nói vượn!”
“Ta không phải hài tử của ngươi, ngươi muốn tìm người hỗ trợ, ngươi tìm người khác đi, đừng có tới tìm ta.”
“Nếu thực sự không được, ta đưa cô nàng này cho ngươi, răng của nàng ta rất tốt, có thể giúp ngươi.”
Gia Cát Huân không tức giận, ngược lại chỉ không ngừng cười ha ha: “Ngươi phủ nhận cũng vô dụng, mau đi giúp mâu thân của ngươi một chút đi." Hiếm khi thấy được tên hỗn đản này kinh ngạc, thật thoải mái.
Lữ Thiếu Khanh xoay người bỏ chạy nhanh như thiểm điện: “Cô nàng ngươi ở lại đây hỗ trợ đi, bái bai.”
Nụ cười của Gia Cát Huân đông cứng lại.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh lại biến mất không còn tăm tích, nàng ta lại muốn chửi mẹ nó. Hỗn đản!
Thật con mẹ nó hỗn đản! Thần niệm lại truyền đến: “Giúp ta một chút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận