Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1841

Chương 1841
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Sau khi loay hoay một phen, Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật đầu, lộ ra nụ cười: “Nếu như đánh nhau ở đây, nơi này sẽ là sân nhà của ta.”
“Haha, bởi vậy đây gọi là Tái ông mất ngựa biết vui hay buồn, kiếm nát có gì tốt? Cho ta, ta còn không thèm!”
Lữ Thiếu Khanh đắc ý cười hai tiếng, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía xa.
Ở nơi xa xôi kia, dường như hắn cảm nhận được khí tức của đồng loại.
Dường như ở nơi rất xa xôi có tồn tại tương tự với hắn.
Lữ Thiếu Khanh thôn phệ Hư Không Phong Linh kia, nói cách khác, hắn cũng thành Hư Không Phong Linh.
Nếu như đi tìm được càng nhiều Hư Không Phong Linh để thôn phệ có phải có thể khiến mình trở nên càng thêm cường đại không?
Có phải phạm vi khống chế sẽ càng lớn hơn không?
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lấp lóe, rất có ý động nhưng cuối cùng hắn vẫn dần dần bình tĩnh lại.
“Được rồi.” Lữ Thiếu Khanh khắc chế dục vọng trong lòng, lẩm bẩm: “Nơi này là một nơi xa lạ, vẫn nên đừng làm loạn, ra ngoài thôi.”
Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh vẫn ra ngoài, đồng thời đóng khe hở không gian lại.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời đi, cơn lốc ở nơi này cũng trở thêm mãnh liệt hơn, tiếng rít mãnh liệt từ xa đến gần.
Trong bóng đêm có một đoàn đồ vật từ đằng xa xuất hiện, trong bóng đêm lóe ra ánh sáng dìu dịu, tựa như đôi mắt đang ngó chừng nơi này.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh từ hư không bước ra thì phát hiện mình đã bỏ hơn một ngày ở trong đó.
Còn Kế Ngôn bọn hắn vẫn chưa bước ra, Lữ Thiếu Khanh cũng không có ý định xông vào, chỉ có thể nhẫn nại tính tình ngồi xếp bằng xuống chờ đợi.
Nhưng một lần chờ này là chờ hơn một tháng.
Đoàn sương mù màu xám quấn quanh thành một đám dần dần tán đi, không ngừng phiêu tán ra bên ngoài.
Kế Ngôn, Tiêu Y và ba bóng dáng nhỏ kia xuất hiện trong tầm mắt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, hùng hùng hổ hổ: “Đã nói thời gian đang gấp, mình lại lề mà lề mề ở đây.”
“Khì khì, Nhị sư huynh.” Tiêu Y cười hì hì chào hỏi Lữ Thiếu Khanh.
Tiểu Hắc cũng đột nhiên bay tới, nhào vào lòng Lữ Thiếu Khanh nói: “Ba ba!”
Nhìn dáng vẻ vui mừng kia của Tiêu Y liền biết nàng đã đạt được chỗ tốt trong đó.
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh càng trở nên bất thiện, nhấc chân tiểu Hắc: “Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này của các người, xem ra đều đạt được chỗ tốt nhỉ?”
Kế Ngôn không giấu diếm, không hề có chút gợn sóng: “Cũng chỉ tăng lên hai tiểu cảnh giới.”
Giống như trước đó, trên kiếm gãy có sức mạnh khổng lồ, còn một cỗ khiếm ý không thể nào hình dung giúp hắn ta cảm ngộ.
“Đừng phách lối! Móa!” Lữ Thiếu Khanh muốn rút đao giết người.
Cũng chỉ tăng hai tiểu cảnh giới?
Em gái ngươi!
Còn quá đáng hơn lần trước, trước đó Kế Ngôn vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ, giờ hắn ta đã là Luyện Hư kỳ nhưng vẫn có thể tăng lên hai tiểu cảnh giới.
Sức mạnh lưu lại trên kiếm gãy kia kinh khủng chừng nào không cần nghĩ cũng biết.
Lữ Thiếu Khanh che ngực, giống như nhìn thấy vô số linh thạch đang vỗ cánh bay phạch phạch bên cạnh hắn vậy.
“Đời ta hận nhất chính là những kẻ cặn bã làm màu.”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn quát: “Chớ làm màu, làm màu bị sét đánh đấy.”
“Sau đó thì sao? Muốn đánh nhau sao?” Kế Ngôn hiện tại tràn đầy tự tin, ngạo nghễ đứng đó: “Không cần người hỗ trợ ta cũng có thể thu thập đệ.”
Cao hơn Lữ Thiếu Khanh ba tiểu cảnh giới, Kế Ngôn còn không đánh lại Lữ Thiếu Khanh, hắn ta không xứng làm đại sư huynh nữa.
“Cút!” Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Ta hiện tại không có thời gian, nếu có thời gian, ta tuyệt đối đấu một trận tử chiến với huynh.”
“Sư phụ còn đang chờ ta.”
Kế Ngôn một lần nữa lấy mệnh giản của sư phụ ra, màu sắc bên trên không thay đổi, không đậm thêm cũng không ảm đạm đi.
Bởi vậy có thể suy đoán đạt được Thiều Thừa bị trọng thương, nhưng ít ra thương thế ngừng lại, không còn chuyển biến xấu nữa.
“Sư phụ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, có chút thời gian.”
“Huynh cút đi!”
Lữ Thiếu Khanh lấy Xuyên Giới bàn ra, dùng sức rõ: “Đi được chưa, được chưa?”
“Được rồi, đi!” Giới ôm đầu hô to, vội vàng mở cửa truyền tống ra.
Quang mang lóe lên, nhóm người Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trên một vách đá.
Bên dưới vách đá là biển cả sóng gào mãnh liệt, sóng biển gào thét không ngừng đập vào vách đá, bọt nước cuồn cuộn.
Ở phía xa dường như bầu trời và mặt biển xanh lam đan lại với nhau.
Chim biển không ngừng bay lượn trên bầu trời, vỗ cánh bay cao.
Trong không khí ẩm ướt tản mát ra mùi nước biển.
Tiêu Y hiếu kì đánh giá bốn phía, cảnh sắc trước mắt không hề khác gì Thập Tam Châu.
“Đây là Yêu giới sao?”
Ánh mắt của mọi người rơi lên người Giới trong tay Lữ Thiếu Khanh, Giới đứng trên Xuyên Giới bàn, thề sắc son, cam đoan với Lữ Thiếu Khanh: “Lão đại, nơi này chính là Yêu giới.”
“Ta có thể khẳng định.”
Không cho Lữ Thiếu Khanh một lời khẳng định, Giới sợ Lữ Thiếu Khanh sẽ nuốt chửng mình mất.
“Nơi này là nơi trước đó chủ nhân xuyên thẳng đến Nhân giới.”
Chủ nhân trong miệng giới dĩ nhiên là đại năng Yêu tộc, tồn tại Luyện Hư kỳ, Liễu Xích.
“Liễu Xích tiền bối đang ở gần đây sao?” Tiêu Y hiếu kì hỏi.
Giới lắc đầu, đưa ra giải thích: “Không phải, bởi vì nơi này là nơi có bình chướng không gian yếu nhất, trước đó chủ nhân cách rất xa, cho nên mỗi lần muốn đi Nhân giới, đều từ chỗ rất xa đến vùng đất này.”
“Ngươi nhớ Liễu Xích sống ở đâu không?” Lữ Thiếu Khanh hỏi, sư phụ theo chân Liễu Xích đến Yêu giới, chưa quen cuộc sống nơi đây, Lữ Thiếu Khanh có thể nghĩ tới cũng chỉ là đi tìm Liễu Xích.
Nhưng Giới tiếp tục lắc đầu, biểu thị bất lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận