Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1091: Muội khóc cũng không sao, nhưng thiếu linh thạch của ta thì nhất định phải đưa

Chương 1091: Muội khóc cũng không sao, nhưng thiếu linh thạch của ta thì nhất định phải đưaChương 1091: Muội khóc cũng không sao, nhưng thiếu linh thạch của ta thì nhất định phải đưa
"Nhị sư huynh, huynh đi tới Hàn Tỉnh cướp bóc của ai sao?"
Lữ Thiếu Khanh tiếc nuối thở dài, nói: "Không có, ở Hàn Tỉnh này, ta chỉ có thể làm một công dân tuân thủ pháp luật, không dám làm một chút chuyện trái pháp luật nào."
Hàn Tinh rất nguy hiểm, hắn là người ngoại quốc nào dám xẵng bậy.
Cẩn thận từng li từng tí, sợ trêu chọc tới Phật Ba Lặc của Thánh Địa.
Tiêu Y không tin: "Không thể nào, Nhị sư huynh không làm gì ở đây sao?"
Lữ Thiếu Khanh ném một viên linh đậu vào miệng, chẹp chẹp hai cái nói: "Đúng vậy, không tin ngươi hỏi khỉ ngốc đi"
"Hơn nữa ta còn giúp đỡ người nghèo."
Nói tới đây, Lữ Thiếu Khanh càng thêm thổn thức không thôi.
Hắn thật sự đã đầu tư rất nhiều thứ vào người Tang Lạc và Úc Linh, có lẽ tương lai cũng không có chút lợi nhuận nào.
Đây là vụ mua bán lỗ vốn lớn nhất mà hắn từng làm.
Mỗi khi nhớ tới, nội tâm luôn ẩn ẩn đau đớn.
Con khỉ nhỏ ở bên cạnh kêu hai tiếng, nghẹn đến vô cùng khó chịu.
Huynh đã làm rất nhiều việc xấu.
Tiêu Y càng thêm không tin, ánh mắt lóe lên, lấp lánh ánh sáng thông minh: "Ta không tin."
Nhị sư huynh từ trước đến nay chỉ có đồ trong túi chứa ở bên ngoài miệng, chứ không thể nào lấy đồ từ trong túi ra ngoài.
Ngoại trừ Đại sư huynh và sư phụ ra, không có mấy người có thể nhận được lợi ích từ trong túi Nhị sư huynh.
A, ta cũng tính là một người đó.
Những người khác không dính dáng, nửa phần vật liệu cũng đừng nghĩ lấy được từ chỗ Nhị sư huynh, chớ nói chỉ là nửa viên linh thạch.
Cho nên Tiêu Y cảm thấy: "Nhị sư huynh, huynh nhất định đang gạt ta."
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy càng thêm thương cảm: "Tạo phản rồi, ngay cả lời của ta cũng không tin." Tại sao làm chút chuyện tốt, đi xóa đói giảm nghèo mà cũng không ai tin ta vậy?
Haiz, ánh mắt thế tục chính là làm cho người ta chán ghét như thế.
Nghĩ vậy, Lữ Thiếu Khanh gõ Tiêu Y một cái: "Đừng dùng ánh mắt thế tục nhìn Nhị sư huynh muội."
Tiêu Y ôm đầu, xoay lại câu hỏi: "Nhị sư huynh, vậy huynh lấy đâu ra nhiều vật liệu như vậy?"
"Thiên Cung Môn, có vấn đề gì sao?" Lữ Thiếu Khanh thuận miệng đáp. Quả thực khiến Tiêu Y kinh hãi.
"Nhị, Nhị sư huynh, huynh, huynh đi cướp Thiên Cung Môn sao?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đúng vậy, ai bảo Thiên Cung Môn đáng ghét như vậy? Ta không cướp của bọn họ thì cướp của ai?"
"Còn có lão cẩu Hóa Thần kia, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ trừng trị ông ta."
Nói đến Hóa Thần của Thiên Cung Môn, Lữ Thiếu Khanh hận đến nghiến răng.
Nếu như không phải Quách Bùi Nguy cho hắn một tấm linh phù, hắn không chắc sẽ rơi xuống Hàn Tỉnh này.
Cũng sẽ không xảy ra những chuyện này.
Thậm chí có thể nói, nếu như không có Quách Bùi Nguy nhúng tay, không chừng lúc này hắn đã làm trạch nam ở Thiên Ngự Phong rồi.
Linh phù lục phẩm, vậy mà cái tên chó kia cũng cam lòng dùng sao?
Sao ông trời không chém chết ông ta đi?
Haiz, nói nhiều đều là nước mắt.
Lữ Thiếu Khanh ngẫm lại liền cảm thấy buồn bực.
Tiêu Y khiếp sợ, phấn chấn hẳn lên: "Nhị sư huynh, huynh có thể nói cho ta biết một chút không?"
Giọng Tiêu Y kích động run rẩy.
Chuyện kích thích như vậy, nghe một chút cũng cảm thấy kích thích.
Lữ Thiếu Khanh lại không cho là đúng: "Có cái gì đáng để nói chứ, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."
Tiêu Y lập tức làm nũng: "Nhị sư huynh, huynh cứ nói đi, muội muốn nghe..."
Lữ Thiếu Khanh thuận miệng nói, sau khi nghe Lữ Thiếu Khanh bưng mấy kho hàng ở Thiên Cung Môn đi, Tiêu Y cúi đầu lạy.
Toàn bộ việc lớn vẫn phải để Nhị sư huynh ta làm.
Hừ hừ, Thiên Cung Môn, hối hận vì đắc tội sư phụ ta rồi chứ?
Tiêu Y không cần đoán cũng biết Lữ Thiếu Khanh là vì Thiều Thừa mà trút giận.
Lúc Thiên Cung Môn uy hiếp Thiều Thừa ở lại đối phó Ma tộc đã đắc tội với Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y cười rộ lên, sư phụ vì nàng mà bị ép ở lại, hiện tại biết Lữ Thiếu Khanh trừng trị Thiên Cung Môn một phen, nàng cười đến rất vui vẻ, chỉ hận không thể tự mình thưởng thức biểu cảm của những người ở Thiên Cung Môn kia.
"Bởi vậy, Thiên Cung Môn khẳng định tổn thương nguyên khí nặng nề." Mấy cái nhà kho bị dọn sạch, đổi lại là môn phái nhỏ khác thì đã trực tiếp giải tán được rồi.
Lữ Thiếu Khanh có chút đáng tiếc nói: "Ai mà biết được? Nếu có thể tìm được kho chứa linh thạch thì tốt rồi."
Mặc dù mạnh như Thiên Cung Môn, không có linh thạch cũng phải khóc mười ngày nửa tháng đi.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Tiêu Y cười hì hì nói: "Không tệ, Nhị sư huynh đã rất lợi hại. Dù sao Nhị sư huynh cũng có rất nhiều linh thạch."
Có thể dẫn Ma tộc tới Thiên Cung Môn, để hai bên sống mái với nhau, lại tranh thủ mà đi hôi của, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh thì không ai khác có thể làm được.
"Được rồi, đừng ở chỗ này nịnh nọt nữa, nói đến linh thạch, ta còn phải tính sổ với muội."
Sắc mặt Tiêu Y suy sụp ngay tại chỗ.
"Chát!"
Tiêu Y tự tát mình một cái.
Miệng tiện, vì sao còn muốn nói đến linh thạch chứ?
Đây không phải là tự mình tìm chuyện sao?
"Khóc không nổi sao, muốn tát mình một cái, muốn khóc để ta không thu linh thạch của muội sao?" Lữ Thiếu Khanh nhìn Tiêu Y, nói với nàng đừng làm điều thừa: "Cho dù muội khóc đến long trời lở đất cũng không thương lượng được, linh thạch nợ ta nhất định phải đưa cho ta."
Tiêu Y nằm sấp trên bàn, hết sức không phục: "Tại sao? Ta không nợ Nhị sư huynh một viên linh thạch nào mà." Ta cũng không phải là tỷ tỷ Ma tộc, có thể nợ huynh hai mươi vạn viên linh thạch.
"Ai nói không có? Đến, đến, để ta tính toán với muội..."
"Vì tìm muội, ta đi từ Nam Hoang tới đây, mỗi lần đến một tòa thành phải ngồi truyền tống trận, mỗi lần tốn ít nhất ba trăm viên linh thạch trở lên."
"Hai người ít nhất sáu trăm, ít nhất cũng phải trên trắm tòa truyền tống trận..."
Tiêu Y sợ hãi nhắc nhở: "Nhị sư huynh, tính ra cũng chỉ có sáu vạn linh thạch."
"Muội thì biết cái gì? Muội biết tính toán sao? Dựa theo tính toán của muội, cả đời này muội cũng không được ăn bốn món đâu."
"Trên đường đi ta và Đại sư huynh của muội không cần bỏ phí sao? Ví dụ như Đại sư huynh của muội muốn đi dạo thanh lâu gì đó, không cần linh thạch sao? Còn có phí mất thời gian làm việc nữa, không cần sao?”
"Dọc theo đường đi còn phải chiến đấu, chịu không ít đau khổ, những thứ này cộng lại tính ra một trăm vạn viên linh thạch xem như cũng đã giảm giá cho muội."
Lữ Thiếu Khanh nắm chặt đầu ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc, miệng lại nói năng bậy bạ.
Tiêu Y cúi mặt, nhìn Lữ Thiếu Khanh với vẻ mặt như một đứa trẻ ba tuổi.
Đại sư huynh đi dạo thanh lâu sao?
Thế giới có bị hủy diệt cũng không xảy ra.
Nếu thực sự tính ra, hai vị sư huynh của nàng tuyệt đối không tốn bao nhiêu linh thạch.
Đúng là sư tử mở miệng.
Thật đáng giận, ngay cả sư muội đáng yêu như ta cũng muốn bắt chẹt.
"Nhị sư huynh, huynh thật đáng giận, sau khi trở về ta phải nói cho sư phụ biết."
"Không có việc gì, cứ tùy tiện cáo trạng, dù sao muội cũng thiếu ta một trăm vạn mai linh thạch, đây cũng là vì tốt cho muội..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận