Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 539 - Pho tượng nứt rồi?



Chương 539: Pho tượng nứt rồi?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Không được? Ngươi quay đầu nhìn xem pho tượng của ngươi như thế nào rồi?”Cái gì?Úc Linh vội vàng quay đầu, tuy nhiên không ai nhìn thấy pho tượng có bất kỳ biến hóa nào.Vẫn bá khí, tràn ngập uy nghiêm như trước.Trong mắt nàng ta nó vẫn thần thánh không thể xâm nhập như vậy.Nàng ta nhìn một lúc, trong lòng vô cùng an tâm.Nàng ta muốn đi mắng Lữ Thiếu Khanh, đánh không lại Lữ Thiếu Khanh, trên thực lực chiếm không được tiện nghi, ngoài miệng dù sao cũng phải chiếm chút tiện nghi mới được, nếu không có lỗi với thân phận thánh tộc của mình quá.“Các ngươi phá hủy pho tượng, các ngươi muốn phá hỏng đại trận của thánh tộc chúng ta chứ gì. Đợi cao thủ chân chính của thánh tộc ta tới, các ngươi chết chắc.”Úc Linh nghĩ đến đại quân thánh tộc của mình đang giết tới, trong lòng tràn ngập hi vọng.Đến lúc đó bên mình sẽ xé những tên đáng ghét này thành mảnh vỡ đầy trời.Nhưng mà!“Xoạt xoạt!”Âm thanh nhỏ bé vang lên sau lưng Úc Linh, tim Úc Linh giật thót.Một dự cảm không lành nảy sinh trong lòng nàng ta.Nàng ta nhìn lại, tiếng xoạt xoạt càng vang lên.Úc Linh quay đầu, sắc mặt của nàng ta trong nháy mắt không có huyết sắc.Trên thân pho tượng xuất hiện một vết nứt, mặc dù rất nhỏ, như là tơ nhện, nhưng theo Úc Linh nó không hề khác gì với trời sập.Vết nứt từ đầu lan xuống, trong ánh mắt hoảng sợ của Úc Linh nó tiếp tục lan xuống phần bụng, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ vỡ thành hai mảnh.Úc Linh vô cùng hoảng sợ, lại một lần nữa nhìn qua Kế Ngôn, trong lòng lại một lần nữa dán cho Kế Ngôn nhãn hiệu kinh khủng cực độ.Đây chính là pho tượng Thánh chủ chế tác kết hợp với tâm lý mấy vị đại trưởng lão, bao hàm cả hi vọng tương lai của Thánh tộc.Cho dù là Hóa Thần cũng chưa chắc có thể làm gì được pho tượng, kết quả lại xuất hiện vết nứt dưới một kiếm của Kế Ngôn.Mưu đồ trăm ngàn năm của thánh tộc sắp bại trong tay những người này sao?Lữ Thiếu Khanh sờ lên cằm, nhìn vết nứt trên pho tượng, chau mày.Dù sao Úc Linh cũng là tiểu đội trưởng đội tiên phong, tố chất tâm lý cường đại nên nhanh chóng tỉnh táo lại.Đừng thấy hiện tại pho tượng chỉ xuất hiện một vết nứt nhưng vết nứt không sâu, rất cạn, trên thực tế pho tượng vẫn rất kiên cố.Chỉ cần Kế Ngôn không tiếp tục xuất thủ, pho tượng còn có thể tiếp tục chống đỡ thì đại trận có thể tiếp tục vận chuyển.Nàng ta không kìm được một lần nữa nhắc nhở Kế Ngôn: “Ngươi đã nói, ngươi sẽ không xuất thủ nữa.”Ánh mắt Kế Ngôn bình tĩnh nhìn Úc Linh, Úc Linh không dám đối mặt, vội vàng dời ánh mắt: “Hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa.”Kế Ngôn nghe vậy lắc đầu: “Yên tâm, ta sẽ không xuất thủ. Hi vọng ngươi người tranh thủ thời gian đi vào đi, nếu không...”Hắn ta nhìn sang Lữ Thiếu Khanh bên cạnh, dù Lữ Thiếu Khanh không thể nào vung ra một kiếm kinh khủng như vậy nhưng với thực lực của Lữ Thiếu Khanh thì vẫn có thể phá hỏng được pho tượng.Có điều hắn ta cũng không nghĩ ra Lữ Thiếu Khanh sẽ làm sao để phá hư pho tượng.Úc Linh nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở phào.Chỉ cần Kế Ngôn không xuất thủ là được, những người khác không đáng để lo.Nàng ta trả lời câu hỏi của Kế Ngôn: “Yên tâm, chuyện nơi đây sẽ truyền về bên phía chúng ta. Phía Thánh chủ sẽ nhanh chóng phái người tới. Đến lúc đó, hi vọng ngươi không nên hối hận.”Lữ Thiếu Khanh ngây ngẩn cả người, khó có thể tin hỏi: “Không thể nào, các ngươi còn có thể truyền tin tức trở về? Đây không phải truyền tống định hướng sao? Nói như vậy thì dáng vẻ của chúng ta, các ngươi biết rồi sao?”Úc Linh cười lạnh: “Không phải chúng ta, mà là pho tượng, hừ, tất cả các hành vi của các ngươi đối với Thánh tộc chúng ta, Thánh chủ đều đã biết hết rồi.”“Tất thảy những chuyện ở đây đều sẽ truyền về.”“Trời ạ.”Lữ Thiếu Khanh đau đầu, rất đau đầu.Vậy là lại có chuyện rồi.Nếu Úc Linh không nói dối, không chừng bên phía ma tộc đã dán ảnh hắn dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, trở thành tội phạm truy nã hàng đầu rồi?Lữ Thiếu Khanh vừa nghĩ tới chuyện mình bị ngàn vạn ma tộc truy sát thì run lên một cái, suýt nữa ấy mất rồi.Tâm tư Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt nhìn chằm chằm Úc Linh mình bị ngàn vạn ma tộc truy sátÚc Linh chú ý thấy Lữ Thiếu Khanh đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng giận dữ, con mắt màu tím cũng nhìn chòng chọc Lữ Thiếu Khanh.Ta không dám đối mặt với sư huynh ngươi chẳng lẽ ngươi mà ta cũng không dám đối mặt à?Không biết vì sao, Úc Linh không muốn bản thân cúi đầu trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Nhưng, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh khiến nội tâm nàng ta run lên khó hiểu, cũng dần dần cảm nhận được một cỗ áp lực.Sau khi Lữ Thiếu Khanh cau mày nhìn Úc Linh một lúc, hắn không kìm được nói với Úc Linh: “Cô nàng à, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”Úc Linh lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong con mắt màu tím mang theo vài phần kinh ngạc.Tên khốn kiếp này định làm gì?Lữ Thiếu Khanh chỉ vào pho tượng, nói: “Không biết nó có tiểu đệ đệ nào không?”“Nó sắp nứt ra rồi, sẽ không có vấn đề gì chứ? Ngươi có thể nhìn một chút không?”Soạt một tiếng, gương mặt giấu dưới mặt nạ của Úc Linh lập tức đỏ bừng, cổ cũng đỏ lên vài phần.Tên khốn kiếp này, đăng đồ tử này, tên đáng chết này, hạ lưu khốn kiếp.“Khốn, khốn kiếp, khốn kiếp đáng chết.”Úc Linh tức giận đến mức toàn thân phát run, hận không thể lao ra dùng nắm đấm của mình đập chết Lữ Thiếu Khanh.Không tự tay đập chết tên khốn kiếp này thì khó giải được mối hận trong lòng.Úc Linh nàng ta đến từ Thánh tộc, thân phận cao quý vô cùng.Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đùa giỡn nàng ta như vậy, tên khốn đáng chết này là người đầu tiên.Lữ Thiếu Khanh cũng rất tức giận, lộ ra vẻ ấm ức: “Không nói thì không nói, dựa vào cái gì mắng chửi người ta? Hẹp hòi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận