Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 56 - Thức ăn này rất ngon



Chương 56: Thức ăn này rất ngonNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y nhìn thấy Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu nôn thì cũng không nhịn được.Cảm giác ấy lại một lần nữa được khơi gợi lại, nàng ta cũng chạy sang cạnh ngồi xổm xuống nôn ra một trận.Trong nháy mắt, bốn nữ nhân ở đây đã có ba người nôn.Sắc mặt Thiều Thừa đỏ như táo, hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.Đời này không còn mặt mũi để gặp ai nữa.Chỉ hi vọng An sư tỷ sẽ không để ý.Ta phải tiếp tục cố gắng nâng cao tay nghề của mình mới được.Ánh mắt của Thiều Thừa rơi lên ba người Phương Hiểu, ngẩn cả người.Hạ Ngữ không buồn nôn đến mức nôn ra như nhóm Biện Nhu Nhu.Nàng ấy chẳng những không nôn mà còn ăn không ngừng, ăn đến say sưa ngon lành.Giống như đang ăn món ngon mỹ vị thật sự vậy.Lữ Thiếu Khanh sửng sốt, Kế Ngôn cũng sửng sốt.Ba sư đồ Thiều Thừa đều nhìn Hạ Ngữ với ánh mắt kinh ngạc.Thiều Thừa nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Ngữ thì đã khôi phục được lòng tự tin.Ông thử thăm dò: “Hạ Ngữ sư điệt, con, con không sao chứ?”Hạ Ngữ gật đầu: “Không sao, Thiều sư thúc, thật sự là do người làm sao?”Thiều Thừa gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: “Tay nghề vẫn còn hơi kém, để sư điệt chê cười rồi.”Hạ Ngữ lại nghiêm túc nói: “Rất thơm, ăn rất ngon.”“Tay nghề Thiều sư thúc tốt quá, không kém tay nghề An sư thúc bao nhiêu.”Thiều Thừa vui mừng, mắt sáng lên: “Thật sao?”“Dĩ nhiên là thật, con vẫn chưa đến mức phải gạt Thiều sư thúc.”Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liếc nhìn nhau.“Đáng sợ!”Kế Ngôn nói thẳng.Có thể ăn được đồ ăn sư phụ hắn ta làm, ngoài đáng sợ, Kế Ngôn thật sự không nghỉ ra từ khác để hình dung.Ánh mắt Kế Ngôn lộ vẻ kính nể, hắn ta bội phục cường giả.Lữ Thiếu Khanh sợ hãi thán phục, nữ nhân này thật sự đáng sợ.Hắn nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, tỷ không cần nhịn đâu, nếu không được thì cứ như các nàng ấy đi.”“Đệ nhất mỹ nữ nôn cũng không phải chuyện gì quá khó coi đâu.”“Đồ ăn của sư phụ có thể so với độc dược đại đạo, không chịu được cũng không ai chê cười tỷ đâu.”Hạ Ngữ chớp mắt vài cái, không hiểu lời của Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, ta không hiểu lắm ý của đệ.”“Thức ăn này thực sự rất ngon, giống như tay nghề An sư thúc của ta vậy.”Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: “Các nàng đều nôn hết rồi mà tỷ vẫn có thể kìm được sao?”Nếu có thể chịu đựng được thì sự chịu đựng này có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.Đồ ăn sư phụ làm ra, cho dù là Đại sư huynh Kế Ngôn của hắn cũng không thể chịu nỗi.Nữ nhân này có thể chịu được, không phải kinh khủng thì là gì?Hạ Ngữ lắc đầu nói: “Phản ứng của Nhu Nhu bọn họ khoa trương quá. Lúc muội ấy ăn đồ ăn của An sư thúc cũng vậy.”Biện Nhu Nhu ở bên cạnh khóc nói: “Sư tỷ, nó thật sự khó ăn. Ọe. . .”“Giống của An sư thúc vậy...”“Sao tỷ lại không bị ảnh hưởng gì? ọe...”Biện Nhu Nhu khóc không ra nước mắt, không ngờ Thiều Thừa cũng giống với An Thiên Nhạn sư thúc của nàng ta.Đồ ăn làm ra có thể khiến người ta cả đời cũng không thể quên.Thiều Thừa ngạc nhiên hỏi: “Con cũng cảm thấy đồ ăn An sư tỷ làm rất ngon à?”Hạ Ngữ gật đầu: “Cũng không tệ lắm, ngon hơn so với linh trù bình thường rất nhiều.”Phương Hiểu nước mắt rưng rưng, nhìn Lữ Thiếu Khanh. Cuối cùng nàng ta cũng hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh thích ra ngoài ăn.Nàng ta cũng hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh có yêu cầu cao với đồ ăn rồi.Có sư phụ như thế này, muốn không như vậy cũng không được.Lữ Thiếu Khanh bó tay rồi, nhìn Hạ Ngữ nếm hết một lượt các món trên bàn, ăn say sưa ngon lành.Rất nhanh, Hạ Ngữ nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, còn cần ta ăn tiếp không?”“Ta đã ăn no rồi, còn ăn tiếp nữa e là hơi khó một chút.”Nhìn Hạ Ngữ như vậy, Lữ Thiếu Khanh còn có thể nói gì?Hắn phục, có thể ăn đồ ăn sư phụ hắn nấu mà mặt không đổi sắc, hắn không phục không được.“Được rồi, khi nào xuất phát?”"Sư tỷ, hắn có thể tin được sao?”Sau khi rời khỏi Thiên Ngự Phong, Biện Nhu Nhu hỏi Hạ Ngữ.Ban nãy Lữ Thiếu Khanh đã đồng ý cùng Hạ Ngữ đi thăm dò bí cảnh.Nhưng Biện Nhu Nhu không có chút cảm tình nào với Lữ Thiếu Khanh, vẫn vô cùng hoài nghi hắn.“Kiểu như tên đó, nếu có nuốt lời gì đấy thì cũng không khiến người ta bất ngờ đâu.”“Không chừng hắn cố ý lừa sư tỷ, sau đó tìm cơ hội trốn đi đấy.”Tâm trạng Hạ Ngữ không tệ, trên mặt mang nụ cười nhạt: “Ta tin hắn sẽ không gạt ta.”“Hắn không giống loại người nói không giữ lời."Cho dù Hạ Ngữ là người tính tình lạnh nhạt nhưng có thể thuyết phục được Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ấy vẫn có một loại cảm giác thành tự.Biện Nhu Nhu bĩu môi, vẫn nghi nói: “Cái này vẫn chưa chắc đâu. Hắn hèn hạ như vậy, làm ra chuyện gì cũng không khiến người ta bất ngờ.”"Quá ghê tởm, gạt chúng ta ăn những thứ kia."Nhắc đến đồ ăn Thiều Thừa làm, Biện Nhu Nhu lại cảm thấy buồn nôn.Biểu cảm của Phương Hiểu bên cạnh cũng không được đẹp mắt, chau mày, buồn nôn vì những đồ ăn vừa rồi.Phương Hiểu nói một câu: “Xem như ta đã hiểu được vì sao Lữ công tử lại thích tay nghề linh trù trong tửu lâu của ta rồi.”Trong đôi mắt đẹp của Hạ Ngữ lộ ra ánh mắt khó hiểu: “Sao mọi người đều cảm thấy rất khó ăn vậy?”“Ta cảm thấy mùi vị ngon lắm, ngon hơn linh trù bình thường rất nhiều.”Phương Hiểu kinh ngạc: “Ngữ muội muội, muội nghiêm túc à?”Biện Nhu Nhu khoát tay một cái nói: “Hiểu tỷ tỷ, sư tỷ ở Song Nguyệt Cốc thích nhất là đồ ăn An sư thúc làm.”“Tay nghề Thiều sư thúc không khác tay nghề An sư thúc mấy, nên sư tỷ thật sự cảm thấy rất ngon đấy.”Phương Hiểu hồi tưởng lại đồ ăn có thể so với độc dược đại đạo kia, ánh mắt nàng ta nhìn Hạ Ngữ mang đầy sự kính nể.Không hổ là Đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, thật sự không giống người bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận