Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1465: Chắc chắn đại ca là lão kỹ viện

Chương 1465: Chắc chắn đại ca là lão kỹ việnChương 1465: Chắc chắn đại ca là lão kỹ viện
Lữ Thiếu Khanh càng nói thế, Giản Bắc càng lo lắng hơn.
Hắn ta đã được chứng kiến phương thức Lữ Thiếu Khanh kết giao bằng hữu.
Người bình thường sẽ không kết giao bằng hữu như thế, cũng kết không nổi.
Giản Bắc muốn bỏ cuộc rồi. Đi dạo kỹ viện chơi là giả, đi tìm phiền toái là thật.
Giản Bắc không muốn uống hoa tửu, đau khổ đi thuyết phục Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, không bằng chúng ta về đi"
"Hẹp hòi!" Lữ Thiếu Khanh quét thần thức qua: "Phong Hoa Đình thôi, đâu phải †a không biết."
Sau đó, hắn dẫn đầu đi vào trong, có vẻ quen đường quen lối khiến cho Giản Bắc nghi ngờ thật sâu: "Đại ca, đây là lần đầu ngươi tới Trung Châu à?"
"Lần đầu tới Túy Tiên Lâu sao?"
"Đúng vậy, lần đầu tới, có gì cần chú ý sao?" Lữ Thiếu Khanh lại hỏi, như một con thỏ con mới vào thành vậy: 'Nơi này ai xinh đẹp nhất? Ai hát hay nhất? Ai đàn giỏi nhất?"
"Có song tu âm dương không? Có thể mang ra ngoài đi qua đêm được không?"
"Có ai biết cả khẩu kỹ và thủ kỹ không?"
Giản Bắc nghe vậy thì hô lên: "Đại, ca mẹ nó đâu phải huynh đi dạo kỹ viện lần đầu?" "Huynh là hội viên thân thiết của nơi này phải không?"
Nếu không, làm sao quen thuộc thế được?
Mẹ nó, còn biết cả song tu âm dương nữa, chắc chắn là lão kỹ viện rồi.
Ta không tin có thể biết những thứ này trên Thiên Cơ báo.
Nhưng mài!
Giản Bắc hết sức tò mò: "Đại ca, huynh bị người ta ăn khi nào?"
"Khi lông còn chưa mọc hết, có tin không?"
"Ta tin!" Giản Bắc nghiêm túc gật đầu, nếu không, cũng có lỗi với cái danh lão kỹ viện của ngươi.
Giản Nam ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà mặt đỏ tới mang tai, hung hăng đạp cho đại ca này một cái, lại hung tợn khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: "Đăng đồ tử! Đồ háo sắc, đồ vô sỉ!"
Giản Nam vừa giận vừa thẹn, nếu có ai ở ngoài dám nói với nàng ta những lời như thế thì nàng ta đã nghiền xương người kia thành tro rồi.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói với Giản Nam: "Đợi chút nữa cho ngươi chọn một cô nương, ngươi có muốn không?"
Lúc này hai mắt Giản Nam lóe ra sát khí đằng đăng: "Ta sẽ giết ngươi trước."
"Được, chờ lát nữa ca ca của ngươi trái ôm phải ấp, ngươi cứ ở bên cạnh mà xem đi."
Giản Bắc mừng thầm trong bụng, vừa mới cong môi cười được một tí đã cảm nhận được có sát khí.
Hảẳn ta lập tức nghĩa chính ngôn từ quả quyết từ chối: "Đại ca, ta không phải loại người như vậy!"
"Việc này có lợi cho muội muội của ngươi, ngươi không làm sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi.
Giản Bắc chán động. Gia hỏa này...
Sau đó, Giản Bắc lại do dự, có vẻ khó xử cực kỳ, trái ôm phải ấp cơ mà, cảm giác đó thoải mái lắm.
Không bao lâu sau, họ đi tới Phong Hoa đình, nơi này bị trận pháp ngăn cản, bên ngoài còn có hai người giữ cửa.
Thấy quần áo của thủ vệ canh cửa Giản Bắc lầm bầm hỏi: "Người Cảnh gia, bọn họ ở đây là muốn làm gì?"
Giản Nam đột nhiên nói: "Không thấy tin tức sao? Cảnh gia ở đây mở tiệc mời Ngưu Cương."
Giản Bắc nghe xong thì khinh bỉ ra mặt: 'Lại đang vuốt mông ngựa à?”" "Chó liếm mài"
Ngưu Dương, Đại sư huynh Thánh Dương Tông, Nguyên Anh tầng chín.
Trước đó, Mị Càn, Ngưu Cương và Giản Nam là bốn Nguyên Anh tầng chín trong năm nhà ba phái, là ba người mạnh nhất trong thế hệ của họ.
Vài ngày trước, Công Tôn Liệt bị buộc phải lộ ra thực lực che giấu bấy lâu, trở thành Nguyên Anh tầng chín thứ tư.
Cảnh Mông, chỉ thứ Cảnh gia, mời đầu vì xuất thân mà không được coi trọng, về sau lại quật khởi mạnh mẽ, ép dòng chính Cảnh gia đến mức không ngẩng đầu lên được.
Với Cảnh gia mà nói, khi chỉ chính không đấu nổi, thì Cảnh Mông là đại diện duy nhất cho thế hệ trẻ của Cảnh gia.
Cho nên, trong Cảnh gia có người hy vọng Cảnh Mông sẽ trở thành chỉ chính, được nhập vào nhà chính.
Có người hy vọng, đương nhiên cũng có người phản đối.
Hiện tại song phương vẫn còn đang tranh chấp không ai nhường ai, cho nên Cảnh Mông vẫn chưa được nhập vào nhà chính.
Mà vào được nhà chính, được tài nguyên của gia chủ bồi dưỡng chính là việc mà Cảnh Mông có nằm mơ cũng thấy.
Cho nên, Cảnh Mông rất thân thiết với thế hệ trẻ của năm nhà ba phái, giao lưu rộng rãi, mục đích thì ai cũng hiểu.
Giản Bắc khinh bỉ cách làm này của Cảnh Mông, sau đó đột nhiên tỉnh lại hỏi: "Muội muội, muội cũng có thời gian xem Thiên Cơ báo sao?"
Giản Bắc còn nhớ rõ lúc trước muội muội của mình không chú tâm vào chuyện này, chỉ một lòng muốn tu luyện đột phá.
Sắc mặt Giản Nam hơi mất tự nhiên: "Hừ, rảnh rỗi không có việc gì làm, xem cũng không sao."
Giản Bắc như có điều suy nghĩ, liếc nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, xem ra nàng †a cũng bị ảnh hưởng.
Lúc này, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh lại vọng tới: "Giản Bắc công tử đến đây, bảo Cảnh Mông ra đón!"
Bịch! Giản Bắc ngã quy.
Lữ Thiếu Khanh quay sang nhìn Giản Bắc nằm bẹp dưới đất, nghỉ hoặc hỏi: "Sao thế? Tự nhiên lại quỳ xuống?"
Hắn lại hỏi Giản Nam: "Sau này ngươi bồi bổ thêm canxi cho hắn ta đi nhé. Ta nghĩ chắc là do thiếu canxi đấy."
Giản Bắc nhay dựng lên: "Đại ca, huynh muốn làm gì?"
"Đi vào kết bằng hữu." Lữ Thiếu Khanh nhún vai, nói một cách đương nhiên: "Không thì ta tới đây làm gì?"
"Có ai kết giao bằng hữu như ngươi không?" Giản Bắc nổi giận.
Mà hai người Cảnh gia đã nhìn chăm chằm vào mấy người Lữ Thiếu Khanh.
"Cảnh công tử đang mời khách bên trong, các ngươi hãy tự trọng."
Nếu không phải vì có biết Giản Bắc, hai người Cảnh gia đã ra tay từ lâu rồi.
"Cảnh Mông này kiêu ngạo quá nhỉ." Lữ Thiếu Khanh bày ra vẻ dương dương tự đắc khiến cho Giản Bắc nhìn cũng muốn đánh: "Giản Bắc công tử và Giản Nam tiểu thư đến đây, hắn ta cũng không ra tiếp sao?" "Bảo hắn ta ra. Giả bộ cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận