Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 460 - Có để cho người ta ngủ hay không vậy?



Chương 460: Có để cho người ta ngủ hay không vậy?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi biết môn phái không có ý định làm gì, Lữ Thiếu Khanh nhịn không được hỏi: "Thành Thiên Phỉ thì sao? Còn cả cô nàng con mang về kia nữa? Để cho nàng trở về, từ nay về sau chúng ta mặc kệ sống chết của thành Thiên Phỉ sao?"Chuyện mà hắn làm ở thành Thiên Phỉ cũng không phải là tâm huyết dâng trào, mà là thật tâm lo lắng cho môn phái."Đã thương lượng rồi, thành Thiên Phỉ vẫn giữ nguyên dạng, chúng ta âm thầm ủng hộ. Nha đầu ngươi mang về để cho nàng bái nhập Lăng Tiêu Phái, trở thành đệ tử nội môn, sẽ không để nàng tiết lộ chuyện ngươi làm."Sắc mặt Thiều Thừa nhiều hơn vài phần vui mừng, đồ đệ bình thường tuy rằng lười, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn nguyện ý đứng ra suy nghĩ cho môn phái, lấy lợi ích của môn phái làm trọng.Ông nhịn không được khen ngợi một câu: "Chuyện này ngươi làm rất tốt. Quy Nguyên Các không thể nhúng tay vào."Vị trí của thành Thiên Phỉ quan trọng, đối với Lăng Tiêu Phái mà nói, giống như quần áo trên người. Bị lột ra nhìn sạch sẽ thì không nói, nếu người khác muốn ép buộc, đón khó mà lên, sẽ không có cách nào ngăn cản.Lồng ngực Lữ Thiếu Khanh thẳng tắp, cơ ngực phồng ra hình dáng dưới áo dài, đắc ý: "Đúng không? Môn phái có nói sẽ ban thưởng cho con cái gì không? Ví dụ như thưởng mười vạn tám vạn linh thạch gì gì đó?"Thiều Thừa vừa nghe, lại bình tĩnh không được: "Ngươi gây ra phiền toái, một đoạn thời gian rất dài tiếp theo môn phái đều phải đi chùi đít cho ngươi, ngươi còn dám nói muốn khen thưởng?""Nhỏ mọn..." Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Quên đi, con vô tư kính dâng."Sau khi nói xong, liền muốn trốn đi."Đứng đó." Thiều Thừa gọi Lữ Thiếu Khanh lại: "Ta còn chưa nói xong, mấy ngày nay ngươi ở lại trong môn phái, đừng ra ngoài."Nếu là dĩ vãng, Lữ Thiếu Khanh nhất định sẽ hết sức vui vẻ, nhưng bây giờ thì không được.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: "Cái này không được, qua vài ngày nữa con lại đi xa nhà một chuyến.""Đi đâu? Đi làm cái gì?" Thiều Thừa lập tức cảnh giác, thậm chí là khẩn trương.Điều này rất khác thường, không phù hợp với tính cách đồ đệ. Sẽ không ngoài miệng đáp ứng, sau đó đi ra ngoài tiếp tục gây chuyện chứ?"Con muốn đi Triều Thành ở Yến Châu một chuyến, có chút việc phải làm."Lữ Thiếu Khanh không nói cụ thể muốn làm cái gì, có chút bí mật người biết càng ít càng tốt."Nhất định phải đi sao?""Nhất định phải đi!"Vẻ mặt Thiều Thừa càng thêm nghiêm túc: "Ta đi cùng ngươi."Đồ đệ của mình tự mình hiểu rõ, khiến Lữ Thiếu Khanh không tiếc tự mình đi một chuyến, chứng tỏ rất quan trọng.Làm sư phụ, nghĩa bất dung từ.Lữ Thiếu Khanh từ chối: "Được rồi, không cần lão nhân gia ra tay, con bảo Đại sư huynh đi theo con."Thấy vẻ mặt Thiều Thừa, Lữ Thiếu Khanh an ủi: "Yên tâm, không phải ghét bỏ người, chuyến đi này sẽ không gặp nguy hiểm gì, hai người chúng ta liên thủ thiên hạ này còn có chỗ nào không thể đi chứ?""Được rồi." Thiều Thừa không cưỡng cầu: "Có Kế Ngôn đi theo, ta yên tâm."Đi các châu khác tránh gió cũng tốt."Được rồi, đến lúc đó đừng lén lút đi theo nha!"Thiều Thừa đỏ mặt, cực lực phủ nhận và giải thích: "Làm sao có thể, các ngươi kết bạn đi ra ngoài, ta làm sao có thể không yên tâm đây? Trước kia, trước kia chẳng qua là đúng lúc đụng phải mà thôi."Đối với đồ đệ của mình, Thiều Thừa coi như là con cái của mình, con cái chưa trưởng thành, đương nhiên không yên lòng. Ông thường xuyên len lén đi theo, trốn ở phía sau áp trận vì hai người bọn họ, thuận tiện bảo vệ bọn họ."Vâng, vâng, là đúng lúc gặp được mà thôi."Lữ Thiếu Khanh nói làm sắc mặt Thiều Thừa càng thêm mất tự nhiên, quay đầu nhìn xung quanh, thuần thục nói sang chuyện khác."Tiểu Y đâu? Nàng đâu? Ta xem mấy ngày nay có tiến bộ hay không.""Thôi đi..." Lữ Thiếu Khanh không vạch trần Thiều Thừa, thuận miệng bĩu môi: "Đi theo Đại sư huynh tu luyện, bị Đại sư huynh giám sát rồi.""Để Đại sư huynh ngươi giám sát? Sao ngươi không giám sát?" Thiều Thừa lo lắng: "Nàng có thể chịu được sao?"Kế Ngôn nghiêm khắc, đây cũng không phải là ai cũng chịu được.Người sư phụ này lúc trước cũng đã được thử qua, thiếu chút nữa bị chơi xong, chớ đừng nói chi là nha đầu Tiêu Y còn trẻ tuổi này.Lữ Thiếu Khanh không chút lo lắng: "Chịu không nổi cũng phải chịu, dù sao cũng không chết người được."Thiều Thừa hung tợn trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi nói thật là nhẹ nhàng, ngươi lười đến mức không đi giám sát được sao? Cả ngày lười biếng, cái gì cũng không làm.""Không làm gì cả?" Lữ Thiếu Khanh kêu to, cảm thấy vô cùng oan uổng, nói là bất công cũng không quá đáng: "Sư phụ, người phải nói bằng lương tâm chứ. Từ sau khi sư muội ngu xuẩn vào cửa, ai mang theo nàng nhiều nhất? Con còn thiếu nước đút cơm cho muội ấy thôi. Lúc đầu đáng ra con không nên mù quáng, chỉ vì ham muốn chút linh thạch kia mà đưa tới cho mình nhiều chuyện như vậy."Thiều Thừa ngược lại rất vui vẻ cười rộ lên: "Việc thu Tiểu Y vào cửa, ngươi cũng góp sức mà."Sau khi Tiêu Y vào cửa, Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y ít lười biếng hơn bình thường.Người sư phụ là ông nhìn ở trong mắt, trấn an ở trong lòng.Haiz, nếu có thể cùng An sư tỷ sinh búp bê cho tiểu tử vô liêm sỉ này thì càng tốt, không chừng càng có thể chữa khỏi bệnh lười biếng này của hắn.Trong lòng Thiều Thừa vui sướng nghĩ.Nghĩ đến việc trở thành đạo lữ với An Thiên Nhạn, trải qua cuộc sống thần tiên mà tiên nhân đều hâm mộ, Thiều Thừa liền không ngừng nhếch miệng cười rộ lên, những ngày như thế chắc phải đẹp lắm."Sư phụ..." Bỗng nhiên đầu Lữ Thiếu Khanh hiện ra trước mắt Thiều Thừa: "Người đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì vậy?""Hỗn, hỗn trướng." Thiều Thừa bị dọa nhảy dựng, chột dạ, chửi ầm lên: "Muốn hù chết người sao?""Sư phụ, người nhất định đang nghĩ đến chuyện hèn mọn." Lữ Thiếu Khanh khẳng định, sau đó cười xấu xa: "Chẳng lẽ là đang nghĩ đến An sư bá?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận