Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2042

Chương 2042Chương 2042
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Trong lòng Xương Thần quyết tâm, thề lát nữa nhất định phải chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.
Để kéo dài thời gian nó chỉ có thể ấm ức mở miệng.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh cười càng thêm vui vẻ, nháy mắt với nó vài cái: “Ngươi đoán đi."
Phụt!
Xương Thần cảm thấy mình bị đả thương.
Huyết dịch trong cơ thể điên cuồng lăn lộn, hận không thể vọt ra.
Sâu kiến đáng chất.
Mấy người Bạch Thước xa xa cũng rất muốn thổ huyết. Thời khắc này cảm giác của bọn hắn giống với Xương Thần.
Hận không thể giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Quá tiện.
Không chém thành muôn mảnh, làm tới cùng thì cơn giận trong lòng sao có thể phát tiết ra ngoài được.
Lữ Thiếu Khanh không đợi Xương Thần lên tiếng, một lần nữa lạnh lùng nói: “Chó ngốc, không cần biết.” “Phụt!”
Xương Thần nhịn không được, một ngụm máu đen phun ra ngoài.
Thật sự đã bị tức đến thổ huyết.
Xương Thần gầm thét: “Sâu kiến, đi chết đi!”
Âm thanh khuếch tán, thiên địa chấn động, vô số tu sĩ yêu tộc lập tức kêu lên thảm thiết, Luân Hồi vụ trở nên càng thêm cuồng bạo, tốc độ ăn mòn, cắn nuốt càng nhanh. Nếu như nói trước đó là nhai kỹ nuốt chậm, như vậy hiện tại đã là ăn như hổ đói.
Vô số quang mang hội tụ, không ngừng tiến vào trong cơ thể Xương Thần.
Đồng thời, Luân Hồi vụ một lần nữa khởi xướng tấn công với Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng kết quả vẫn không hiệu quả nhiều, hai mắt Xương Thần hận ý trùng thiên nhưng đột nhiên, nó cười lạnh một tiếng.
Sau đó khí tức của nó đột nhiên tăng lên giống như hấp thu năng lượng có hiệu quả. Tiếp theo, trong cơ thể nó toát ra Luân Hồi vụ.
Luân Hồi vụ trong cơ thể nó toát ra càng thêm đen nhánh, như quỷ vụ, tràn ngập ra khí tức càng thêm âm lãnh. Luân Hồi vụ ngưng tụ bên người nó, như một bàn tay lớn đang nhào nặn, tạo hình, thành hình.
Cuối cùng hình thành một vòng bảo hộ bao phủ lấy Xương Thần.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế im lặng, lại là một trái trứng. “Ngươi chờ đấy!”
Xương Thần nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, lạnh lùng mở miệng: “Chờ ta thôn phệ bọn hắn thì sẽ đến con kiến cỏ ngươi.”
Sau đó, Luân Hồi vụ chung quanh bao phủ, bao vây triệt nó, hình thành một tầng rất dày.
Nói nhảm kéo dài không được thời gian, vậy chỉ đành dùng những biện pháp khác, để cho mình biến thành một con rùa đen.
Xương Thần trong lòng quyết tâm, coi như ngươi có thể đối phó Luân Hồi vụ nhưng Luân Hồi vụ chung quanh vô cùng vô tận, ta xem ngươi ổi vào như thế nào.
Bạch Thước nhìn thấy Xương Thần tiến vào trong Luân Hồi vụ, đồng thời tăng cao tốc độ thôn phệ các tu sĩ yêu tộc chung quanh.
Vẻ mặt nàng ta trở nên càng thêm khó coi, cơ thể chớp động, Trấn Yêu tháp đi đến bên cạnh Lữ Thiếu Khanh. Dự định cùng Lữ Thiếu Khanh liên thủ đối phó Xương Thần. Không ngờ nàng ta vừa xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh liền nhíu mày, không vui nói: “Người tới đây làm gì?”
Ngữ khí vô cùng ghét bỏ khiến Bạch Thước suýt chút nữa lại muốn điều khiển Trấn Yêu tháp đánh Lữ Thiếu Khanh.
Ta tới giúp ngươi, đừng có không biết tốt xấu.
Bạch Thước giận dữ cắn răng nói: “Ta tới giúp ngươi, ta đối phó những sương mù màu đen này, mở đường cho ngươi.”
“Không cần!” Lữ Thiếu Khanh không chút do dự cự tuyệt: “Người đừng đến làm vướng bận.” Vướng bận?
Bạch Thước nổi giận.
Đường đường là pháp khí cấp tám tới yểm trợ cho ngươi, giúp đỡ ngươi, ngươi lại còn ghét bỏ?
“Khốn kiếp!” Ngày xưa là cao thủ Hợp Thể kỳ, tiên tử yêu tộc, khí linh cấp tám tiên tử rốt cục gầm thét: “Không có ta giúp ngươi, ta xem người làm sao đi vào?”
Đừng đem vận mệnh yêu tộc chúng ta ra làm trò đùa. Người ở đây lãng phí chút thời gian, yêu tộc ta sẽ chết thêm một nhóm người.
“Dựa vào chính ngươi giết vào, ngươi cần bao nhiêu thời gian?” Bạch Thước hận không thể phun nước miếng đầy mặt Lữ Thiếu Khanh, đáng tiếc nàng ta là khí linh không có nước bọt, nàng ta tiến đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, lớn tiếng gào thét: “Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.” Nhân loại, thật đáng ghét, tên khốn không biết tốt xấu. Lữ Thiếu Khanh bịt mũi: “Tiền bối, người ăn tỏi à?”
Tỏi?
Bạch Thước đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn thấy động tác nhíu mày bóp của Lữ Thiếu Khanh, nàng ta liền hiểu ra. Lửa giận bay thẳng lên trán, Bạch Thước muốn biến thành Hồng Thước luôn rồi.
“Ta liều mạng với ngươi!“ Trấn Yêu tháp trong nháy mắt mở rộng.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, xông vào trong Luân Hồi vụ, vèo một cái biến mất. Bạch Thước sững sờ, sau đó không nói hai lời cũng đuổi sát theo sau.
Tiến vào trong Luân Hồi vụ màu đen, Bạch Thước liền phát hiện nơi này đã trở nên càng thêm nặng nà, tựa như khác với Luân Hồi vụ trước đó.
Sương mù màu đen dường như có ý thức, không ngừng mãnh liệt đánh tới, Bạch Thước cảm nhận được ăn mòn.
So với trước đó, nó đang không ngừng nghĩ cách để tiến vào trong cơ thể mình, ăn mòn mình.
Bạch Thước hiểu ra, đây là Xương Thần đang điều khiển Luân Hồi vụ, tính ăn mòn mạnh hơn, càng đáng sợ hơn. Tâm thần Bạch Thước trấn định, bên ngoài Trấn Yêu tháp hiển hiện thành một tia sáng trắng, tạm thời bảo vệ chính mình.
Nhưng nàng ta cũng biết, nếu nàng ta tiếp tục ở lại đây thì sớm muộn cũng sẽ đi trên con đường cũ, Hắc Thước sẽ một lần nữa xuất hiện.
Tiểu tử khốn kiếp, không biết tốt xấu, không biết sống chết, tự tiện xông vào, không hề có chút chuẩn bị.
Thật sự cho rằng mình không sợ Luân Hồi vụ sao?
Bạch Thước cắn răng, rất muốn mặc kệ Lữ Thiếu Khanh nhưng đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của yêu tộc, quyết không thể để hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Phiền chết đi được.
Bạch Thước cảm thấy mình như một bà nội cả ngày cứ phải lo lắng cho đứa cháu trai tỉnh nghịch không biết nghe lời.
Thật sự muốn cầm roi tấn hắn một trận.
Sau khi Bạch Thước ổi vào không hề phát hiện ra bóng dáng của Lữ Thiếu Khanh. Sau khi tìm một vòng, trong lòng Bạch Thước giật thót một cái, không phải đã vọt thẳng đến trước mặt Xương Thần đấy chứ?
Cái tên không có đầu óc, ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Cuối cùng hắn răng đi sâu vào trong.
Khoảng cách vài chục, hơn trăm dặm, càng xâm nhập thì mức độ nguy hiểm cũng tăng lên thẳng tắp.
Bỗng nhiên, sắc mặt Bạch Thước biến đổi, nàng ta cảm thấy dường như Trấn Yêu tháp bị thứ gì đó quấn lẫy, bước đi liên tục khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận