Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1237: Tu tiên phải làm người trước

Chương 1237: Tu tiên phải làm người trướcChương 1237: Tu tiên phải làm người trước
Tiêu Y không vui: "Ngươi có ý gì? Là ý nói ta không được đúng không?"
"Không có, ta không phải ý này." Chu Quang Viễn nói: "Nhưng tóm lại an toàn một chút cũng tốt mà, không phải Mộc huynh hài lòng vì điểm này sao?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu nói: "Có trưởng lão tọa trấn cũng tốt, nhưng so với điểm đó, nhân số ở đây càng làm ta hài lòng hơn."
Chu Quang Viễn sửng sốt, hóa ra ngươi hài lòng vì nhân số ở đây?
Chu Quang Viễn nhìn lướt qua, người nơi này nói ít cũng có bốn năm trăm người, nhân số không nhiều cũng không hề ít, ngươi hài lòng cái gì? "Mộc huynh, có vấn đề gì không?"
Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ: "Không có, nhiều người một chút, tóm lại sẽ náo nhiệt."
Chu Quang Viễn càng không rõ ý của Lữ Thiếu Khanh là gì.
Nhưng không đợi Chu Quang Viễn hiểu rõ, Lữ Thiếu Khanh đã nhảy lên một lôi đài.
Hai người đang luận bàn trên lôi đài với những người chung quanh đều ngây ngẩn cả người.
"Ai vậy?"
"Hắn muốn làm gì?"
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Lữ Thiếu Khanh ho khan hai tiếng, tiếp tục đóng vai thương binh, chậm rãi mở miệng.
"Chư vị, ngại quá, ta là kẻ ngoại lai Mộc Vĩnh."
"Kẻ ngoại lai?"
"Là người đại tiểu thư đưa về?"
"Chính là hắn không để người tổ chức Thí Thần chúng ta vào mắt sao?"
Đám người nhao nhao nghị luận, ánh mắt hiếu kì, phân nộ, khinh thường rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.
Đại trưởng lão phái Tương Ti Tiên ra ngoài tìm người đặc biệt chuyện này không phải là bí mật gì ở tổ chức Thí Thần.
Hai ngày trước Tương Ti Tiên mang người trở về.
Kế Ngôn xuất thủ phô bày thực lực một phen, chấn kinh đám người, cũng làm cho đám người tò mò.
Nhưng sau đó có tin tức truyền tới, nói kẻ ngoại lai không để người tổ chức Thí Thần bọn hắn trong mắt, khơi dậy bất mãn của không ít người.
Đã có người chuẩn bị đi tìm kẻ ngoại lai gây chuyện.
Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở đây, quả thực làm cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Đám người nghị luận ầm †, liên đới đến người mấy lôi đài xa xa cũng dừng chiến đấu, nhao nhao vây tới chuẩn bị xem náo nhiệt.
Không lâu sau chung quanh đã bu đầy người.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh tự nhiên, không hề có chút câu nệ và mất tự nhiên, hắn vẫn mỉm cười như một vị công tử nho nhã.
Lữ Thiếu Khanh như vậy cũng làm cho không ít người trong lòng âm thầm kinh ngạc, tâm lý tố chất rất mạnh. Có chút đặc biệt.
Nhìn thấy người tụ tập đến đã kha khá, Lữ Thiếu Khanh mới chậm rãi mở miệng: "Lần này ta tới đây đâu, là bởi vì đại trưởng lão hi vọng ba kẻ ngoại lai chúng ta sẽ tỷ thí với thế hệ trẻ tuổi trong tổ chức Thí Thần các ngươi."
"Muốn để mọi người luận bàn một chút, cùng nhau tiến bộ."
Lời này vừa nói ra, người hai mặt nhìn nhau, đại trưởng lão từng nói qua lời này sao?
Có người lập tức kêu lên: "Đại trưởng lão từng nói qua lời này sao?"
"Ngươi bớt ở đây gạt người đi."
"Khụ khụ.." Lữ Thiếu Khanh như một bệnh nhân ốm yếu, ho khan hai tiếng, chờ sau khi giọng mọi người nhỏ lại mới tiếp tục mở miệng nói: "Đại trưởng lão không nói như vậy nhưng đại trưởng lão có ý này."
"Nếu không các ngươi nghĩ lời đồn hai ngày nay là từ đâu tới?"
"Lời đồn nói chúng ta càn rỡ tự đại, không để các ngươi trong mắt, thử hỏi, người lịch sự như ta sẽ nói ra lời như vậy sao?"
"Ba sư huynh muội chúng ta từ nhỏ đã được giáo dục tu tiên thì phải làm người trước, lễ phép là đạo lý cơ bản nhất của làm người."
"Hãy dùng cái đầu thông minh của các ngươi ngẫm lại thử xem, chúng ta sẽ nói ra lời như vậy sao?”
"Cái này nhất định là đại trưởng lão cố ý đồn ra, mục đích là muốn các ngươi đến luận bàn với chúng ta một phen, để hai bên giao lưu với nhau."
Những lời này nói cho đám người hơi sửng sốt. Lịch sự? Đây có phải là khoe khoang không?"
Nhìn thấy đám người trầm mặc, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: "Vì không cô phụ ý tốt của đại trưởng lão cho nên chúng ta quyết định tới đây tiếp nhận khiêu chiến của các ngươi."
"Bởi vì ta bị đại trưởng lão đả thương, cho nên, lần này sư muội ta sẽ ứng chiến."
"Đương nhiên, sư muội ta thực lực không mạnh, chỉ có thể đối phó Kết Đan kỳ cảnh giới tầng chín trở xuống."
Những lời khác, đám người không chút để ý.
Câu bị đại trưởng lão đả thương kia, câu nói này khiến bọn hắn khó chịu.
"Tiểu tử, ngươi chớ có ngậm máu phun người." "Tiểu tử, ngươi dám vu khống đại trưởng lão, ngươi muốn chết sao?"
"Buồn cười, đại trưởng lão sẽ xuất thủ với loại tiểu nhân vật như ngươi sao?"
"Khốn kiếp, ta muốn làm thịt ngươi."
Đám người nhao nhao giận dữ, có người gầm lên muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh.
Chu Quang Viễn kinh ngạc, đây không phải đang tìm cái chết sao?
Không biết uy vọng của đại trưởng lão trong lòng mọi người cao bao nhiêu sao?
Trước mặt nhiều người như vậy cũng dám nói xấu đại trưởng lão, ngươi muốn làm gì?
Ta không bảo vệ nổi ngươi đâu.
"Mộc huynh, cái này quá vọng động rồi." Chu Quang Viễn nói với Tiêu Y.
"Thôi đi, ngươi biết cái gì?" Tiêu Y tuyệt không lo lắng, khinh bỉ Chu Quang Viễn: "Không kiến thức, nhìn xem đi."
Đối mặt với sự mãnh liệt của mọi người, Lữ Thiếu Khanh tuyệt không hoảng, giọng hắn rất bình thản, lại có thể vượt trên giọng của mọi người: "Ta lấy đạo tâm thề, thực sự là đại trưởng lão ra tay với ta, hơn nữa còn là đột nhiên động thủ."
"Điểm này, Đại tiểu thư của các ngươi có thể làm chứng."
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh lấy đạo tâm thề, tất cả mọi người sửng sốt.
Đây là sự thực?
Đại trưởng lão ra tay với hắn?
Vì sao?
"Vì sao?" "Chắc chăn là ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với đại trưởng lão."
"Không sai, nếu không đại trưởng lão sẽ không vô cớ ra tay với ngươi."
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, ho khan hai tiếng, lộ ra vẻ rất bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết vì sao, nhưng ta không hề tức giận."
"Nhưng trưởng bối là trưởng bối, bất kể như thế nào, chắc chắn là do tiểu bối như ta làm không tốt mới có thể khiến ông ấy động thủ đánh ta, tuyệt đối không phải ông ấy hẹp hòi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận