Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2141: Chương 2141

Chương 2141: Chương 2141Chương 2141: Chương 2141
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Sau một khắc, một vị lão giả tiên phong đạo cốt xuất hiện. Áo bào xám bồng bằầnh, râu tóc bạc trắng, tựa như một vị tiên nhân.
Thấy lão giả xuất hiện, người biết hắn lập tức thấp giọng nghị luận.
“Là chưởng môn Linh Kiếm phái, Tống Vân đạo nhân.” “Đây không phải người của MỊ gia sao?”
“Đúng vậy, MỊ gia và ma tộc giảng hòa rồi mà.” “Sự sỉ nhục của nhân tộc.” “Xuyt, im lặng, ngươi không muốn sống nữa à.”
“Hắn đến đây, là đại diện Mị gia sao?”
Tống Vân đạo nhân mang trên mặt nụ cười mỉm hiền hòa, cho người ta một loại cảm giác thân cận như gió xuân, làm cho người ta dễ dàng sinh lòng hảo cảm. Hắn ta mở miệng, âm thanh tràn đầy ôn hòa: “Tiểu hữu, hành động lần này có hơi quá rồi.”
“Vẫn nên thả bọn hắn trước đi, chớ có tổn thương hòa khí.”
“Bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm, nhân tộc cũng tốt, Thánh tộc cũng được, tất cả mọi người nên tâm bình khí hòa, không nên dấy lên đấu tranh.”
“Hiện tại hào bình không dễ kiếm, mọi người nên nắm chặt cơ hội này, không thể bởi vì tranh chấp ý kiến giữa mọi người mà xé rách mặt, làm hỏng hòa bình giữa nhân tộc và Thánh tộc.”
“Phá hủy hòa bình, đến lúc đó tranh chấp tái khởi, sinh linh đồ thán, ai gánh chịu nổi trách nhiệm đầy.” Tống Vân đạo nhân mở miệng, nhìn như trung lập, trên thực tế là đang thiên vị ma tộc bên kia.
Còn âm thầm chỉ trích Lữ Thiếu Khanh, muốn chụp cái mũ phá hoại hòa bình lên đầu hắn.
Ánh mắt mọi người rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, bọn hắn đang đợi xem Lữ Thiếu Khanh ứng đối ra sao.
Tiếp tục, chụp cái mũ lên, người bình thường sẽ không thể gánh chịu được.
Thả người ấy à, đầu voi đuôi chuột, biến thành trò cười. Ánh mắt Gia Cát Huân lấp lóe, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, không kìm được âm thầm gật đầu.
Nàng ta hơi nhấch khóe môi lên, thấp giọng nói: “Hóa ra đầy mới là phương thức chính xác để đối phó với ngươi sao?”
Đấu cứng, Lữ Thiếu Khanh giảo hoạt như một con hồ ly, trơn tru như một con thỏ, khiên chắn một lúc dùng sáu tấm sáu bên.
Đấu mầm, công tâm là thượng sách, lấy đại nghĩa nhân tộc tới đối phó hắn. Gia Cát Huân cảm thấy mình tìm ra được biện pháp đối phó Lữ Thiếu Khanh rồi. Nhưng Tiêu Y bên cạnh sau khi nghe xong, bĩu môi: “Cắt, mấy lão đầu cấp bậc này ta còn có thể khi dễ hắn chứ đừng nói chi là Nhị sư huynh ta.”
Lữ Thiếu Khanh trầm mặc một lát, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Xin hỏi tiền bối, khi ma tộc ở Nhữ thành khi dễ người khác, ngươi có từng ra mặt chứ?”
Điểm này không làm khó được hắn ta, nụ cười của Tống Vân đạo nhân không thay đổi: “Luận bàn giữa người cùng thế hệ, có thua có thắng, thua chỉ có thể trách mình tài nghệ không bằng người, không có gì để có thể phàn nàn.”
“Giống như tiểu hữu ngươi, thì quá đáng rồi.”
Đá quả bóng da trở về, xem ngươi đỡ như thế nào.
Trong mắt Tống Vân đạo nhân âm thầm lóe ra ánh mắt đắc ý.
Con nít chưa mọc lông, còn muốn đấu với lão hồ ly như ta.” Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, tài nghệ không bằng người, thành tù binh của ta, cũng không có cái gì đáng để oán hận, đúng không?”
Nụ cười trên mặt Tống Vân đạo nhần đông cứng một chút, sau đó khôi phục: “Tiểu hữu, làm sao ngươi biết bọn hắn không phàn nàn chứ?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Vậy làm sao ngươi biết những tu sĩ nhân tộc thua trận không phàn nàn chứ?”
“Ngươi từng hỏi thử bọn hắn chưa?” Tống Vân đạo nhân nghẹn lời, nụ cười đông cứng.
Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Người của ma tộc hoành hành bá đạo ở Nhữ thành này, khi nam phách nữ, khi ngươi nhìn thấy chuyện bất bình đã từng ra mặt thuyết phục người của ma tộc chưa?”
“Nơi này là Nhữ thành, lúc nào đến phiên người của ma tộc ở chỗ này làm mưa làm gió rồi?”
“Lúc ma tộc tới cửa đến khi phụ ta thì ngươi đang ở đâu?” “Giờ ta đánh bại bọn hắn, ngươi liền vô cùng lo lắng nhảy ra, bọn hắn, là con của ngươi sao?”
“Ha ha.”
Sớm đã có tu sĩ nhân tộc nhìn thấy khó chịu với hành vi của Tống Vân đạo nhân lập tức phát ra tiếng cười ha ha.
“Già mới có con, chắc chắn hơi căng thăng một chút, Lữ công tử ngươi cũng không cần so đo cùng hắn.”
“Còn không phải sao, biết thì là con của hắn, không biết còn tưởng rằng là cha của hắn đấy."
“Đúng vậy, nếu là nơi riêng tư thì chắc hắn đã sớm đi qùy liếm ma tộc, gọi thẳng lão tổ tông rồi.”
Tu sĩ nhân tộc vây xem có lẽ thực lực không đủ mạnh, nhưng công phu võ mồm thì không liên quan gì đến cảnh giới thực lực.
Rất nhiều người lên tiếng, chế giễu Tống Vân đạo nhân. Trong lúc nhất thời, Tống Vân đạo nhân bị ngàn người chỉ trỏ, các loại lời chế nhạo khó nghe nói ra hết.
Tống Vân đạo nhân cuối cùng không thể duy trì được nụ cười nữa, gương mặt mo tức giận đến đỏ bừng. Hắn ta muốn nổi giận, nhưng lý trí nói cho hắn ta biết, hắn ta còn phải duy trì tư thái cao nhân, hắn ta hừ một tiếng, cưỡng chế lẫy lửa giận nói: “ Hiện tại ma tộc đến Nhữ thành này, hai tộc sắp đàm phán, nếu như bởi vì ngươi phá hủy đàm phán, đến lúc đó ngươi chính là tội nhân nhân tộc.”
Chụp mũ trần trụi, bất cứ lúc nào cũng muốn gán tội cho Lữ Thiếu Khanh.
“Thật sao?” Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, âm thanh cũng dần dần chuyển sang lạnh lẽo: “Ta hỏi ngươi, ma tộc đuổi theo giết sư nương ta thì nói thế nào đây?”
Lời này vừa nói ra, đám người xôn xao.
Ký ức của không ít người lập tức hiển hiện.
“Sư nương? Hắn lần này lại là muốn trút giận cho sư nương sao?”
“Trước kia, hắn vì sư nương trực tiếp giao chiến chính diện với Ngao gia, bây giờ vì sư niên lại đấu cứng với ma tộc, ta khóc chết.”
“Không hổ là hạng người trung nghĩa của nhân tộc ta.” Tống Vân đạo nhân sắc mặt biến đổi.
Chuyện ma tộc truy sát Hạ Ngữ, An Thiên Nhạn rất bí mật, người biết cũng không nhiều.
Tuy nhiên sau khi Tống Vân đạo nhân nhìn thấy Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu trong lòng hắn ta liền hiểu ra vì sao Lữ Thiếu Khanh lại biết. “Thật sao? Việc này, ta, cũng không biết.” Tống Vân đạo nhân chần chờ một chút, cuối cùng vân làm bộ không biết. Nhưng mà, biểu cảm chần chờ của hắn ta rơi vào trong mắt mọi người, tất cả mọi người không phải người ngu, trong lòng đã hiểu rõ.
“Đáng chết, ma tộc hèn hạ như thế sao?”
“Dám truy sát Hạ Ngữ cô nương, ma tộc thật đáng chết.”
“Đồ chó hoang ma tộc, đáng ghét, đời ta thê không đội trời chung với ma tộc.”
An Thiên Nhạn có lẽ không bao nhiêu người để ý.
Nhưng là Hạ Ngữ thì khác, thân là mỹ nhân xếp trong ba thứ hạng đầu của Phong Hoa bảng, không biết có bao nhiêu người coi nàng ta thành tình nhân trong mộng của mình.
Biết ma tộc có hành vi hèn hạ khi dễ nữ thần trong lòng mình như vậy, lửa giận của đám người lại một lần nữa bị nhen lửa.
Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Tống Vân đạo nhân: “Cút về nói với người của Mị gia và ma tộc, muốn ta thả bọn hắn, cầm linh thạch đến chuộc người “
Bạn cần đăng nhập để bình luận