Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1434: Ngươi muốn làm muội phu của ta, còn kém xa lắm

Chương 1434: Ngươi muốn làm muội phu của ta, còn kém xa lắmChương 1434: Ngươi muốn làm muội phu của ta, còn kém xa lắm
Giản Bắc kinh ngạc, kinh ngạc nhìn muội muội mình.
Giản Nam trong lòng Giản Bắc vô cùng bình tĩnh, đối đãi với người ngoài luôn là khuôn mặt lạnh như băng, ngữ khí thanh lãnh như một tiên nữ cao cao tại thượng.
Hôm nay lại đột nhiên mở miệng, nghe ngữ khí có vẻ bực bội, lộ ra chút thất thố.
Không phải trong lòng tiểu muội ngay từ đầu đã có định kiến cho nên mới đối xử với người ta như vậy đấy chứ?
Trong lòng Giản Bắc bên này âm thầm suy đoán.
Còn Lữ Thiếu Khanh bên này lại như có điều suy nghĩ, sau đó không để ý đến cảm giác áp bức tràn ngập của Giản Nam mà một lần nữa dò xét nàng ta một phen.
Ánh mắt không chút kiên ky tràn ngập tính xâm lược khiến lửa giận trong lòng Giản Nam dâng lên.
Khí tức trong người đã bắt đầu dần dần sôi trào, nàng ta có kích động muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Cho dù là mấy huynh đệ Trư ca kia cũng không dám nhìn nàng ta một cách trần trụi, không chút kiêng ky như vậy.
Ngay vào lúc Giản Nam sắp bộc phát, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên hỏi Giản Bắc: "Bắc huynh, đây là muội muội của ngươi?"
Bên này Giản Bắc còn đang nghi hoặc, sau khi nghe nói như vậy liền trả lời không cần suy nghĩ: "Đương nhiên, đây là muội muội thiên tài của ta, cùng cha cùng mẹ sinh ra đấy."
"Thật đấy chứ?" Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên nói lời kinh người: "Chắc chắn là huynh muội thân sinh sao?"
"Ngươi nói cái gì?" Giản Nam không nhịn được nữa, khí tức trong người trong nháy mắt bộc phát, khí tức cường đại trong nháy mắt phun trào, điên cuồng phá hủy hết thảy chung quanh.
Âm thanh ầm ầm khiến phòng xá, giả sơn giả thủy xung quanh sụp đổ, một mảnh hỗn độn giống như địa chấn vậy.
Nhưng dường như Lữ Thiếu Khanh đã biết trước, trong thời khắc Giản Bắc bộc phát đã bước tới một bước, đi tới bên cạnh Giản Bắc, đưa tay ôm lấy bả vai Giản Bắc.
Trong mắt người ngoài thì giống như hắn định tiến tới thì thầm gì với Giản Bắc vậy.
Giản Nam đột nhiên bộc phát, dọa Lữ Thiếu Khanh giật nảy mình: "Móa nó, ngươi làm gì vậy?"
Giản Bắc cũng vậy, vội vàng ngăn cản sóng xung kích, đồng thời hỏi: "Tiểu muội, muội làm gì vậy?"
Lữ Thiếu Khanh thừa cơ nói: "Cho nên, ta mới hỏi, các ngươi chắc chắn là thân huynh đệ chứ?"
"Ngươi là khiêm khiêm công tử, ôn †ôn lễ độ, nho nhã hữu lễ, còn muội muội ngươi thì sao, giờ nhìn như con cọp cái, tính khí quá nóng nảy."
"Không giống đệ tử được giáo dục ra từ gia tộc lớn, chi bằng ngươi quay về hỏi thử cha mẹ xem có phải khi bé ôm nhầm rồi không?"
Sau khi nói xong, ánh mắt tiếp tục rơi lên người Giản Nam, dáng vẻ chắc chắn, giống như những gì hắn nói không hề sai vậy.
Điều này khiến Giản Nam muốn đi lên đập bể mặt Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng, nghĩ tới mấy lời Lữ Thiếu Khanh nói, nàng ta không thể không cưỡng chế lửa giận trong lòng.
Nàng ta hít sâu một hơi, con cháu thế gia quan tâm thể diện.
Không thể vì mình khiến gia tộc bị mất mặt được.
Coi như hắn đã chết đi.
Trong lòng Giản Nam âm thầm nhắc nhở bản thân, sau đó quay mặt đi không nhìn Lữ Thiếu Khanh nữa.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, nói với Giản Bắc: "Như thế này còn tạm được, dù sao cũng là con cháu dòng chính của Giản gia, không thể như cọp cái được, nếu không sau này ai thèm lấy."
Vãi!
Giản Nam nghe vậy, cơn giận trong lòng một lần nữa bay lên.
Nhưng nghĩ đến lời vừa rồi, nàng ta âm thâm cắn răng, trong lòng không ngừng tẩy não bản thân.
Hắn chết rồi, hắn chết rồi, không nên chấp nhặt với người chết.
Bên này Giản Bắc chưa phát hiện ra được biến hóa nội tâm của muội muội mình, hắn ta cười ha ha nói với Giản Nam: "Tiểu muội, muội xem, hắn là đại ca mà ta nhắc tới, Mộc Vĩnh."
"Hắn rất hài hước, ta và đại ca vừa gặp đã thân, trò chuyện rất hợp."
"Mộc Vĩnh?" Giản Nam xoay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi tiếp cận huynh trưởng của ta, đến Giản gia ta là có rắp tâm gì?"
Đối với ánh mắt của Giản Nam, Lữ Thiếu Khanh không né tránh, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng ta.
Ánh mắt hai người đối nhau, nhưng, Giản Nam nhanh chóng bại trận.
Đối mặt với ánh mắt thâm thúy như vực sâu, áp lực như biển của Lữ Thiếu Khanh, Giản Nam cảm thấy chẳng những cơ thể mình mà ngay cả nội tâm của mình cũng bị nhìn thấu rõ ràng.
Loại áp lực này quá lớn, nàng ta khó có thể chịu đựng được.
Dời ánh mặt đi trong lòng nàng ta thầm giật mình, mình lại cảm nhận được áp lực như vậy từ người một tên còn trẻ tuổi hơn mình sao?
Nói đùa cái gì vậy?
Vào lúc trong lòng Giản Nam đang nghi ngờ, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh: 'Khì khì, lại một người nữa à?"
Giản Nam cũng chú ý đến Tiêu Y đang xích đến bên cạnh, trong lòng âm thầm kinh ngạc, nha đầu này khiến người khác cảm thấy rất thích.
Tiêu Y đầu có tiểu Hắc, trước ngực ôm đại Bạch ở bên xem kịch vui, còn tiểu Bạch, ừm, đang học tập.
Khì, không ai đối mặt với Nhị sư huynh mà không rơi vào thế hạ phong.
Tỷ tỷ xinh đẹp này cũng không ngoại lệ.
Đồng thời Tiêu Y âm thầm suy đoán, hẳn là Nhị sư huynh có ý với vị tỷ tỷ xinh đẹp này nhỉ?
Xinh đẹp như vậy, đổi lại là ta, ta cũng tâm động. Nhưng, Đại sư huynh đồng ý không?
Lúc đầu óc Tiêu Y đang dần nghĩ mấy chuyện đen tối thì Lữ Thiếu Khanh cũng mở miệng: "Bắc huynh từng nói với †a, nói hắn có một muội muội quốc sắc thiên hương, dung mạo tuyệt thế vô song, tuy nhiên hắn rất lo lắng cho muội muội hắn."
Giản Bắc kinh ngạc: "Đại ca, sao ngươi thấy được?”
Giản Nam trong lòng cũng nghỉ hoặc, trong lòng khó chịu nói: "Đại ca ta quan tâm ta, liên quan gì đến ngươi?"
Chuyện của nàng ta người trong tộc đều biết, ai ai cũng lo lắng cho nàng ta.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Bắc huynh nói, ngươi lớn tuổi vậy rồi, tính tình lại không tốt, sợ ngươi không gả được."
"Đúng lúc thấy ta ta dáng dấp tuấn tú lịch sự, Bắc huynh liếc mắt liền thấy được ưu điểm của ta, muốn ta làm muội phu của hắn, không cần cả ngày phải gọi đại ca nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận