Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1977

Chương 1977Chương 1977
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phát tài?
Hung Trừ càng giận dữ hơn. Hắn ta đang định nói gì đó nữa thì Bạch Thước lên tiếng hỏi Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Hai đứa các ngươi có tính toán gì không?”
Doanh Thất Thất và Ma Nhiên nhìn nhau, cả hai mỹ nữ đều nhìn sang Tiểu Hồng bằng ánh mắt có lỗi, rồi kiên định nói: “Chúng con muốn ở lại, góp chút sức giúp đỡ lão tổ.” Cả hai đầu biết thế cục ác liệt, thân là Vương tử phi cầm tộc, các nàng không muốn đi như thế.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy lập tức nói với Tiểu Hồng: “Đi thôi.”
PHẩm hạnh của hai con chim nhỏ vẫn tốt.
Nếu họ đã quyết định muốn ở lại, Lữ Thiếu Khanh cũng không cưỡng cầu.
Tiểu Hồng chần chừ.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế thì giật mình.
Con chim ngốc này.
Hắn đập đầu Tiểu Hồng: “Dù ta gọi ngươi là chim ngốc, nhưng ngươi đừng có ngốc thật chứ.”
Tiểu Hồng cắn răng hỏi lại: “Lão đại, cứ thế mà đi có thật sự ổn không?”
Liễu XÍch vui mừng. Còn may quá, tiểu hoa hỏa này chưa bị Lữ Thiếu Khanh dạy hư.
Bạch Thước cũng âm thầm gật đầu, tiểu gia hỏa, tốt lắm. Lữ Thiếu Khanh đau lòng nhức óc, vừa đi vào Yêu giới này đã học xấu rồi.
Hắn chỉ vào Liễu Xích trách cứ: “Ngươi dạy hư chim ngốc nhà tai” Liễu Xích muốn phun chết Lữ Thiếu Khanh. Đi theo ngươi mới là học cái xấu.
Bạch Thước nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, ngươi ở lại giúp đỡ Yêu giới đi.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không giúp được, Đại Thừa kỳ, làm gì được chứ?”
Bạch Thước nghiêm túc nói ra biện pháp của mình: “Thống nhất yêu tộc, chỉnh hợp tài nguyên, tu bổ đại trận.” “Công tử, ta biết trận pháp của ngươi vô song, có ngươi hỗ trợ nhất định sẽ làm được.” Lữ Thiếu Khanh vẫn lắc đầu: “Biện pháp này quá chậm.” “Xương Thần sắp thoát ra rồi.”
Hung Trừ không vui. Cứ nói thế mãi, ngươi đang nguyền rủa Yêu tộc chúng ta đấy à?” “Ngươi nói nó thoát khốn là nó thoát khốn đấy à?”
“Sự thật là thế.” Lữ Thiếu Khanh không so đo với Hung Trừ. “Thống nhất Yêu tộc à? Bên ngoài phi cầm tộc và tẩu thú tộc sắp đánh nhau văng óc ra rồi." “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy người Liễu Xích hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Hồng kể sơ lại một lượt. Phi cầm tộc đánh lén Kỳ thành không ai biết, mà hiện tại hai tộc vân còn đang chém giết ở Thận Cốc, mà tất cả những chuyện này có thể đều do Xương Thần thôi thúc phía sau.
Mấy người Liễu Xích biến sắc. Sắc mặt Bạch Thước thì trắng bệch. Đại trận bị phá, căn bản bà ta không cảm ứng được.
Thân là tiền bối, Bạch Thước ngửi được mùi nguy hiểm trong không khí.
Bà ta lập tức nghiêm mặt một lần nữa hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, ta cầu xin ngươi một việc.”
Lữ Thiếu Khanh có xúc động muốn lôi kéo Tiểu Hồng lập tức rời đi.
“Nếu công tử đã muốn rời đi, ta cũng không có cách nào ngăn cản, nhưng ta hy vọng công tử giúp ta ngăn cản bọn chúng đánh nhau.” “Chỉ cần công tử chịu giúp việc này, công tử ngươi có điều kiện gì thì cứ nói, cho dù là...”
Bạch Thước cắn răng: “Cho dù là mười tỷ viên linh thạch.” Ừm, một trăm tỷ nhất định không có, mười tỷ thì khẽ cắn môi góp môi nơi một ít vần có thể góp ra được.
Mấy người Liễu Xích, Hung Trừ giật nảy mình.
Lữ Thiếu Khanh cũng ngạc nhiên.
Điều kiện như vậy cũng có thể nói ra sao?
Không thể không nói, người ta là tiền bối, cực kỳ quyết đoán.
Lữ Thiếu Khanh rất động lòng, mười tỷ viên linh thạch, giấc mộng mỗi ngày có khi có thể thực hiện được.
Nhưng khi nhìn sang Tiểu Hồng bên cạnh, Lữ Thiếu Khanh lại đè xuống xúc động trong lòng.
Ánh mắt hắn yếu ớt, trầm ngâm.
Hiện tại hắn hoàn toàn có thể cưỡng ép đem Tiểu Hồng đi. Nhưng làm thế sẽ khiến Tiểu Hồng bị thương, không tốt cho Tiểu Hồng.
Dù sao nó cũng là con chim đi theo hắn vài chục năm rồi, tình cảm thâm sâu hơn bình thường.
Lữ Thiếu Khanh đã xem nó như người thân từ lầu, trong lòng hắn, địa vị của nó không hề kém mấy người Thiều Thừa.
Tiểu Hồng không muốn rời đi, cũng hy vọng có thể giúp Yêu tộc một chút.
Hắn làm lão đại, cũng chỉ có thể kiên trì giúp nó một tay. Lữ Thiếu Khanh nói với Tiểu Hồng:
“Ta se nghi cách ngăn cản phi cầm tộc và tẩu thú tộc đánh nhau, đến lúc đó tất cả sẽ rời đi.”
Phi cầm tộc và tẩu thú tộc chém giết nhau ở Thận Cốc là chuyện tốt với Xương Thần. Ngăn cản hai tộc tiếp tục chém giết cũng coi như quấy nhiều kế hoạch thoát khốn của Xương Thần.
Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh nói với Bạch Thước: “Ôi, tiền bối, ai bảo ta mầm lòng chứ.” “Nhưng mà.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Liễu Xích và Hung Trừ, nói: “Bọn họ đều nghe lời của ta.”
Liễu Xích không chút nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Được rồi, khoog vấn đề gì.”
Mặc dù Hung Trừ có ý kiến, nhưng Bạch Thước đã tin tưởng Lữ Thiếu Khanh như thế, hắn ta cũng chỉ có thể nuốt nghẹn cảm xúc lại vào bụng.
“Nghe lời ngươi.”
Bạch Thước mừng rỡ: “Đại ân của công tử, Yêu tộc sẽ khắc sâu trong tâm khảm.”
“Không cần khắc trong tâm khảm, xong việc nhớ chuẩn bị kỹ linh thạch là được.”
Nụ cười cảu Bạch Thước đông cứng lại.
Nhưng đã nói ra rồi, bà ta sẽ không đổi ý.
“Được rồi, không ssao, chỉ chỉ cần công tử có thể làm dược, chỉ cần nguy cơ qua đi, chắc chắn sẽ dâng một trăn viên linh thạch lên.”
Yêu giới thống nhất, có thể lấy ra được số linh thạch này, dù sao cũng không pahri một trăm tỷ. “Ôi” Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài, tỷ lệ khoản linh thạch này có thể đến tay không cao, coi như giúp chim ngốc một chút đi.
“Đi thôi!”
Lữ Thiếu Khanh lại mở Xuyên Giới Bàn ra: “Ra ngoài ngăn cản bọn họ đi.”
Bạch Thước yếu ớt nhìn theo hướng bọn họ rời đi: “Hy vọng tất cả sẽ thuận lợi.”
Lữ Thiếu Khanh đưa bốn người Liêu Xích về.
Tiêu Y thấy vậy, hai mắt sáng lên: “Nhị sư huynh, lão điểu và cấu hùng cũng đi theo chúng ta về Nhân giới sao?” “Cái rắm. Chúng ta đến chỗ bọn họ làm vài việc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận