Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 451 - Lần sau gặp bọn họ, đừng có giành với ta



Chương 451: Lần sau gặp bọn họ, đừng có giành với taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn gật đầu, đưa tay lên ngoắc, trường kiếm Vô Khưu giáng xuống từ trên trời, rơi vào trong tay hắn ta.Kế Ngôn cảm nhận được trạng thái của trường kiếm Vô Khưu, trong lòng giật mình, hình như trường kiếm Vô Khưu có nhiều linh tính hơn trước kia.Kế Ngôn nhìn trường kiếm Mặc Quân bị Lữ Thiếu Khanh chộp trong lòng bàn tay.Kế Ngôn có vẻ đăm chiêu, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đưa kiếm của đệ cho ta xem."Lữ Thiếu Khanh vứt kiếm qua, hỏi: "Làm gì? Định thiến nó à?""Nói cho huynh biết, đánh chó phải ngó mặt chủ, muốn trách thì trách cô nương nhà huynh, đừng có khi dễ soái ca của ta."Kế Ngôn không để ý đến mấy câu nói lung tung của Lữ Thiếu Khanh, chỉ nghiêm túc quan sát trường kiếm Mặc Quân.Kế Ngôn là thiên tài kiếm đạo, trường kiếm Mặc Quân mới vừa vào tay, một tia tinh quang tức khắc hiện lên trong mắt hắn ta.Đây chắc chắn là một thanh kiếm tốt.Đặc biệt kiếm tích màu đen, mang đến cảm giác quái dị cho người.Thậm chí, Kế Ngôn có thể cảm nhận được trường kiếm Mặc Quân còn có linh tính hơn cả trường kiếm Vô Khưu của hắn ta.Thông thường, trường kiếm tứ phẩm, chỉ cần trải qua tẩm bổ thời gian dài, ít nhiều cũng sẽ có một chút linh tính, trở nên phù hợp với chủ nhân hơn.Chỉ có trường kiếm ngũ phẩm, lục phẩm trở lên mới có thể sinh ra Kiếm Linh.Linh tính của trường kiếm Mặc Quân vượt qua bất cứ thanh trường kiếm cùng cấp nào.Lần nào sư đệ mình cũng có thể mang niềm vui bất ngờ đến cho mình.Kế Ngôn rót linh lực vào, trường kiếm Mặc Quân khẽ chấn động, truyền ra một ý niệm thoải mái.Lữ Thiếu Khanh đối diện lập tức nhận ra, tức khắc chửi ầm lên: "Vô liêm sỉ, ai mới là chủ nhân của ngươi?"Ánh mắt Kế Ngôn càng sáng, thốt ra: "Kiếm tốt!""Đúng đó, đê tiện." Giọng Lữ Thiếu Khanh đầy vẻ u oán, ghé vào võng như oán phụ: "Chắc ngươi không phải là mẫu kiếm đâu hỉ? Sao ngươi lại thân cận cái đồ đê tiện diêm dúa loè loẹt này như vậy?""Ai mới là chủ nhân của nó? Giờ nó không biết trời đất gì nữa rồi."Kế Ngôn đặt trường kiếm Vô Khưu và trường kiếm Mặc Quân cạnh nhau, hai thanh kiếm để lộ ra cảm xúc vui sướng.Trường kiếm Mặc Quân còn chuyển cho Kế Ngôn một ý niệm.Kế Ngôn nghe vậy, trên mặt cười khẽ, vô cùng dịu dàng.Hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Cho kiếm của ngươi ở bên ngoài đi, nó không thích ở trong nhẫn trữ vật.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy giận dữ, vẫy tay một cái, thu hồi trường kiếm Mặc Quân, ngón tay gõ mạnh vào thân kiếm mấy cái, tức chết rồi, mắng: "Biết mách lẻo rồi hả?"Trường kiếm Mặc Quân kêu leng keng không ngừng, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh cũng không cất nó vào nhẫn trữ vật.Để cho nó ở bên ngoài.Lữ Thiếu Khanh ném nó lên trời, trường kiếm Mặc Quân biến mất vào trong thân cây, Lữ Thiếu Khanh trừng phạt nó: "Ngoan ngoãn ở yên đó cho ta.""Keng!"Trường kiếm Vô Khưu cũng lên theo bay, cắm vào trong thân cây.Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn, cạn lời."Cái này gọi là phu xướng phụ tùy hay là tự tử vì tình?""Mau cất kiếm của huynh vào đi."Kế Ngôn giả bộ như không nghe thấy.Hai thanh kiếm ở bên nhau, mới có lợi cho cả đôi bên.Dù sao lúc cần dụng, chỉ cần một ý niệm là nó có thể phá không về bên mình ngay, ở đâu cũng giống nhau thôi.Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng xé gió, có phi kiếm truyền thư.Kế Ngôn xem xong tin tức trên đó, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đi thôi, chưởng môn gọi chúng ta kìa.""Làm chi?" Trên mặt Lữ Thiếu Khanh mang đậm vẻ không hài lòng, lại ghé vào võng: "Ta đi công tác lâu như vậy, mệt muốn chết rồi, không muốn nhúc nhích.""Để cho ta nằm chết ở chỗ này đi, chuyện giết người phóng hỏa các ngươi tự làm đi."Lữ Thiếu Khanh đoán cũng đoán được chưởng môn tìm bọn họ làm gì.Kế Ngôn không nhiều lời, chỉ vào võng của Lữ Thiếu Khanh, kiếm quang chớp lóe, võng của Lữ Thiếu Khanh chia năm xẻ bảy"Đồ khốn, muốn đánh nhau à?"Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, căm tức nhìn Kế Ngôn: "Vừa rồi ta lưu thủ, nếu đánh thật, huynh đừng khóc.""Tùy thời phụng bồi, " Kế Ngôn lăng không bay lên, lao về phía đại điện môn phái: "Chưởng môn nói, đệ không đến, ông sẽ đích thân tới mời đệ.""Phiền muốn chết." Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ bắt kịp.Đợi đến lúc Lữ Thiếu Khanh rời khỏi, hai thanh trường kiếm ở trên tàng cây chấn động leng keng, sau đó rời khỏi cây cối, tiếp tục chơi đùa với nhau như hai đứa trẻ lén chạy ra ngoài.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn ngự không mà đi, hai người trên không trung, bóng dáng một trắng một xanh, đẹp trai phiêu dật.Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: “Sư phụ hẳn có ở đó chứ?”Kế Ngôn đón gió mà đi, qua lại trong mây mù, cũng không quay đầu lại: “Đệ sợ?”Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận điểm này: “Huynh mới sợ.”Nếu không có sư phụ ở đó, đánh chết Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ không tới.Dù sao chưởng môn cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, muốn đánh mông hắn dễ như trở bàn tay.Hai người tới ngoài đại điện thì thấy đại trận của đại điện đã khởi động vận chuyển.Hai người vừa tới, đại trận tự động mở ra, giọng Ngu Sưởng truyền tới: “Vào đi.”Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh cất bước đi vào.Ngu Sưởng và năm đại phong chủ đều tề tựu ở đây.Sau khi Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đi vào, ánh mắt của mọi người tề tụ trên người hai người.Nói đúng ra, phần nhiều là đang nhìn Lữ Thiếu Khanh.“Xin ra mắt chưởng môn!”Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh vẻ mặt không thay đổi, sau khi hành lễ, Kế Ngôn ngồi xuống bên cạnh Thiều Thừa.Lữ Thiếu Khanh cũng muốn tìm vị trí ngồi, nhưng Ngu Sưởng đã quát hắn: “Đứng đấy nói chuyện.”Trong giọng nói của Ngu Sưởng mang theo sự phiền muộn sâu sắc, chức chưởng môn này cũng chẳng dễ ngồi gì.Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, cố ý pha trò, hỏi Ngu Sưởng: “Chưởng môn, người làm gì vậy? Định đối xử phân biệt à?”“Người không thể bất công như vậy được, con đổ mồ hôi, chảy nước mắt, chảy cả máu vì Lăng Tiêu Phái, con cũng là công thần của Lăng Tiêu Phái đấy.”“Dựa vào cái gì mà không cho con ngồi.”“Con phải gặp sư tổ, con phải nhờ sư tổ giải oan.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận