Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1737

Chương 1737Chương 1737
Chẳng có cách nào khác, Nhan Hồng Vũ cũng chỉ có thể để Ôn Thương ra tay.
Thân phận của học sinh học viện Trung Châu không hề tâm thường, nàng ta thấy chết không cứu sẽ gặp phiền phức lớn.
Chớ đừng nói đến trong đó còn có cả Ngao Thương, Mị Phi, đều là con cháu dòng chính của năm nhà ba phái.
Bọn họ không thể xảy ra chuyện gì.
Chí ít là không thể xảy ra chuyện gì ngay trước mắt nàng ta.
Ôn Thương cũng biết đạo lý này, nên không từ chối, lóe lên một cái bay lên không trung.
Hắn ta nhẹ nhàng phất tay áo, một cỗ phong bao cường đại gào thét lao ra.
Bọn tu sĩ Ma tộc giáp đen đang vây công Ngao Thương, Mị Phi lập tức như bị sét đánh, kêu thảm rơi ào ào từ trên trời xuống, máu tươi điên cuồng phun ra.
Cho dù bọn họ có trận pháp cổ quái có thể hội tụ sức mạnh của tất cả mọi người vào một.
Nhưng tóm lại thực lực của bọn họ cũng có hạn, so với Hóa Thần chênh lệch quá xa.
Ôn Thương chỉ nhẹ nhàng phất tay mà như gió thu quét lá vàng, từng tu sĩ giáp đen của Ma tộc vẫn lạc, bị thương, trận hình nhanh chóng sụp đổ.
Không có trận pháp gia trì, bọn họ không cách nào chống lại học sinh của học viện Trung Châu.
Các học sinh thoát được vây khốn tràn ngập lửa giận, sát khí ngút trời. Vốn cho rằng chuyện dễ như trở bàn tay, kết quả vì sơ sẩy mà suýt nữa đã mất mạng.
Mặt mũi bị ném tuốt về tận nhà bà ngoại rồi.
Bọn Ngao Thương, Mị Phi lại càng dữ tợn hơn.
Nếu có thể đánh bại Ma tộc trước mặt, thanh danh của bọn họ sẽ vút lên tới đỉnh điểm.
Kết quả, suýt nữa thì lật thuyền, còn cần có người tới cứu.
Mấy lời hào hùng đã nói trước đó liền trở thành trò cười.
Đừng nói đến ấm ức tới cỡ nào.
"Giết, giết bọn họ!"
Ngao Thương bị thương phẫn nộ gào thét, nhìn thế nào cũng rõ là đang tức giận hổn hển. Hôm nay không giết sạch lũ Ma tộc này, sau này làm sao mà lặn lộn nữa?
Còn nữa, con chó Công Tôn Từ nữa, Ma tộc có trận pháp thế này sao không nói?
Sắc mặt Mị Phi lạnh như sương, nàng ta hung hăng vung trường kiếm, muốn chém Ma tộc trước mặt thành muôn mảnh.
Ôn Thương khẽ lắc đầu, đam tiểu tử này vẫn là quá non.
Chủ quan ăn thiệt thòi, sau đó bị thua, tức giận muốn trả thù.
Được rồi, vẫn nên giúp bọn họ một chút vậy.
Tránh cho bọn họ lại ăn thiệt lần nữa.
Nếu bị thiệt lần nữa, đám tiểu tử này sẽ không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây đâu.
Ôn Thương chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên có tiếng hừ lạnh vang lên trong không trung.
Âm thanh không lớn, lại tựa như kinh lôi, nhưng khiến cho hai bên đều ngừng chiến.
Một vị nam nhân trung niên khôi ngô xuất hiện, chắp hai tay sau lưng đứng giữa trời.
Nhìn thì chẳng có gì đặc biệt, như một người bình thường.
Nhưng người bình thường thật sự thì không thể xuất hiện ở đây được.
Ôn Thương cảm nhận được sức mạnh cường đại ẩn chứa trong cơ thể người này, lúc này như lâm đại địch, cảnh giác nhìn hắn ta.
"Ma tộc, Hóa Thần!" Nàng ta vừa dứt lời, tu sĩ nhân tộc lập tức tê cả da đầu.
Đánh đến bây giờ, cuối cùng Hóa Thần của Ma tộc cũng dự định ra tay rồi sao?
Nam nhân trung niên lạnh lùng nhìn Ôn Thương, lần nữa hừ lạnh một tiếng, lần này âm thanh càng thêm vang dội.
Dường như nổ tung bên tai mọi người, ai nấy đều biến sấc.
Bọn họ cảm thấy nam nhân trung niên kia như từ một người bình thường biến thành một con bạo long hình người.
Bên trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, một khi bộc phát toàn bộ thế giới sẽ bị hắn ta hủy diệt.
Vị Hóa Thần của Ma tộc này vừa xuất hiện, trong đội ngũ Ma tộc lập tức có người lớn tiếng hô lên: "Nhung Đôn đại nhân, là Nhung Đôn đại nhân!" Sau đó, Ma tộc không ngừng reo hò.
"Ha ha, Nhung Đôn đại nhân cũng ra tay rồi, lần này chúng ta thăng chắc."
"Hà hà, nhân tộc yếu đuối, sao có thể là đối thủ của Nhung Đôn đại nhân?"
"Lần này có thể giết cho đã nghiền rồi, nhân tộc... khặc khặc."
Thấy đông đảo Ma tộc reo hò, trong lòng Ôn Thương phải chịu áp lực cực lớn.
Chắc hẳn tên Ma tộc này rất cường đại?
Ôn Thương chỉ vào Nhung Đôn hét lớn: "Ma tộc, chớ có càn rối Nơi này là Đông Châu, không cho phép ngươi làm càn!"
Nhung Đôn không nhìn đám học sinh tới từ Trung Châu nữa mà nhìn chằm chằm sang Ôn Thương, khiến cho Ôn Thương cảm giác như đang bị một con rồng dữ để mắt tới.
"Yếu đuối, nhân tộc hèn hạ, đáng chết!"
Không ngờ lại dùng Nguyên Anh để bắt nạt Kết Đan kỳ, quả nhiên nhân tộc đúng là hèn hạ vô sỉ như lời đồn.
Chủng tộc thấp kém, không nên tiếp tục tồn tại.
Có thể tồn tại ở thế giới này - chúa tể tổ tinh - cũng chỉ có thể là Thánh tộc chúng ta.
Nói xong, Nhung Đôn lấy ra một cây đại đao tỏa hàn quang lập lòe, đao ý bộc phát, lập tức bổ cho Ôn Thương một đao.
Cây đao tỏa hào quang rọi lên tận trời, đao ý cường đại tràn ngập khắp nơi, như gió lạnh thổi qua khiến cho sắc mật đội nhân tộc hoàn toàn thay đổi.
Một đao kia bổ xuống, toàn bộ Hoàng thành sẽ biến mất.
Ôn Thương lại lần nữa biến sắc, cảnh giới của đối phương thấp hơn mình nhưng thực lực bộc phát ra lại khiến cho hắn ta cảm nhận được uy hiếp.
Ôn Thương vội vàng tế vũ khí của mình ra, là một tòa tháp nhỏ.
Linh lực rót vào, đỉnh tòa tháp nhỏ bảy tầng tỏa ra hào quang va chạm mạnh với đao quang của Nhung Đôn.
Âm ầm, thiên địa rung động, Hoàng thành như xảy ra động đất cấp mười hai, vô số trận pháp lập tức vỡ nát, bị hủy diệt, lại lần nữa nổ tung.
Vô số tu sĩ trực phun máu tươi, họ bị thương vì sóng xung kích của hai đòn tấn công kia ảnh hưởng.
Nhan Hồng Vũ tê cả da đầu. Uy lực của Hóa Thần còn mạnh hơn trong tưởng tượng. Cứ theo đà này, không bao lâu nữa, chỉ vài hiệp nữa thôi, đoán chừng Hoàng thành sẽ trở thành một phế tích.
Đương nhiên, bên nhân tộc không dễ chịu, Ma tộc bên kia cũng chẳng kém là bao.
Các tu sĩ giáp đen đứng gần nhất đều phun máu tươi tung tóe, bắn ra đằng sau.
Chỉ còn khoảng một phần ba có thể đứng lại được.
Nói các khác, một đao vừa rồi của Nhung Đôn cũng thuận tiện xử lý không ít người nhà.
Nhưng song phương cũng biết thực lực của mình, cứ đánh nhau trong phạm vi hẹp thế này, còn chưa đánh xong người của mình đã chết hết rồi.
Cho nên, cả hai rất ăn ý kéo chiến trường ra xa một chút, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Chương 1738
Hai bên nhân tộc và Ma tộc mới không nhịn được mà nhẹ nhàng thở ra.
Hóa Thần thật đáng sợ, không thể trêu vào.
Âm thanh của Ngao Thương lại vang lên: "Giết! Thừa cơ giết đám Ma tộc này đi!"
Tu sĩ giáp đen của Ma tộc chỉ còn lại chừng một phần ba, mà gần như ai cũng bị thương cả, đây là cơ hội tuyệt với.
Mặc dù vừa rồi các học sinh từ Trung Châu cũng bị thương, nhưng ai nấy đều ôm hận ý trùng thiên với Ma tộc trước mắt, không giết bọn họ khó mà tiêu được cơn giận trong lòng.
"Giết!" Mịi Phi một ngựa đi đầu, giơ trường kiếm lên muốn ra tay.
Nhưng vào đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Ôi, không thể dể cho các ngươi giết sạch Hắc Giáp Thánh Vệ chúng ta nữa. Nếu không, chúng ta biết báo cáo với Thánh Chủ thế nào?"
Âm thanh vừa dứt, lại một vị Hóa Thần nữa của Ma tộc xuất hiện.
Mọi người tê cả da đầu. Người này mặc áo trắng phiêu dật như gió, tiêu sái nhẹ nhàng, nhoẻn cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại âm nhu tàn nhẫn.
"Muốn giết Hắc Giáp Thánh Vệ chúng ta?"
"Ngây thơi"
Sau đó, hắn ta lạnh lùng vung tay lên, một cỗ khí tức rét lạnh ập xuống bọn Ngao Thương, Mị Phi. Khí tức lạnh như băng gần như đông cứng cả linh hồn của bọn họ, khiến cho bọn họ không cách nào động đậy được.
Ngao Thương, Mị Phi và các học sinh Trung Châu sắp bị hù chết rồi.
Chẳng lẽ hôm nay lại xui đến vậy?
May sao, một sức mạnh ôn hòa xuất hiện giúp bọn họ đỡ lấy đòn tấn công này.
Một vị Hóa Thần khác của nhân tộc xuất hiện.
"Ma tộc, chớ có làm càn!"
Bọn Ngao Thương, Mị Phi lập tức lùi lại, không còn ý định muốn chơi chết tu sĩ Ma tộc mặc giáp đen nữa.
Hô một cái lại nhảy ra một Hóa Thần, ai mà chịu nổi.
Tu sĩ Ma tộc mặc giáp đen cũng vậy, lập tức lùi lại.
Đồng thời, trong trận hỗn chiến phía xa xa, tu sĩ Nhân tộc, Ma tộc cũng lùi lại, song phương tự lùi vê chiến tuyến bên mình.
Hóa Thần đại lão ra mặt rồi, các tu sĩ cấp thấp bọn họ không còn việc gì nữa.
Dù có muốn đánh cũng phải đợi các đại lão đánh xong đã.
Nhưng đến khi ấy, các đại lão phân ra được thẳng bại rồi, chiến đấu cũng kết thúc.
Hóa Thần bên nào thua, bên đó sẽ chất.
Hóa Thần áo trắng của Ma tộc cười ha ha: "Đã ra đây rồi, mọi người đừng che giấu nữa, trực tiếp quyết thắng thua luôn đi" "Đều đi ra đi."
Từng bóng người mang theo khí tức cường đại xuất hiện.
"Sáu... sáu vị Hóa Thần!"
Khi tu sĩ nhân tộc bên này nhìn rõ bên Ma tộc có sáu vị Hóa Thần thì ai nấy đều run cả da đầu.
Công thêm Nhung Đôn trước đó, tổng cộng bọn họ có bảy vị Hóa Thần.
Nhiều Hóa Thần đồng loạt ra tay như thế, đừng nói là Hoàng thành, dù là vạn dặm, mười vạn dặm xung quanh cũng đều sẽ bị đánh bay, sẽ hóa thành một vùng phế tích.
Nhưng nhân tộc vẫn an tâm vì bên Ma tộc có Hóa Thần, bên nhân tộc cũng có.
Mà bên nhân tộc, không bao gôm Ôn Thương, cũng có sáu vị Hóa Thần, hình thành cục diện một đối một.
Đông đảo Hóa Thần xuất hiện, mọi người không nói gì, đều tự tìm đối thủ của mình bắt đầu đánh nhau.
Dù các Hóa Thần đã kéo chiến trường đi rất xa, rất cao rồi, nhưng hai phe nhân tộc Ma tộc đều cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Cả mảnh thiên địa đều rung chấn kinh khủng, không ngừng rung lên, núi lở đất vỡ, sông bốc biển ngược, vết rách trên mặt đất không ngừng lan rộng.
Hóa Thần của Nhân tộc và Ma tộc đại chiến, như chính nghĩa và tà ác giao chiến, cùng va chạm, khí tức khủng bố đan cài, thiên địa chấn động tựa như thế gian tận thế.
Cả tu sĩ nhân tộc và Ma tộc đều lo lắng vô cùng, chỉ sợ các đại lão đánh băng luôn cả mảnh thiên địa này. Hóa Thần ra tay, dù là Nguyên Anh kỳ cũng không thể nào mó tay vào được, tất cả mọi người chỉ có thể căng thẳng bất an cùng đợi kết quả chiến đấu của hai bên.
Bên nhân tộc, Nhan Hồng Vũ làm minh chủ, trong lòng căng thẳng, đôi bàn tay ngọc ướt đẫm mồ hôi, lo lắng nhìn lên trời.
Chuyện đi tới bước này rồi, chỉ có thể chờ kết quả chiến đấu của hai bên.
Nhưng thời gian dần trôi qua, sắc mặt bên nhân tộc dần trở nên ngưng trọng.
Thế cục không hề có lợi cho nhân loại.
Thân thể Ma tộc cực kỳ cường hãn, da dày thịt béo, so với nhân tộc vô hình có thêm một tầng phòng ngự nữa.
Mà xét về sức mạnh, nhân tộc cũng không bằng Ma tộc.
Sau khi đột phá Hóa Thần, ưu thế này của Ma tộc sẽ càng phóng đại hơn.
Dù sao thì nhân tộc cũng coi trọng tu luyện pháp thuật hơn, nhục thân cứng rắn tới một mức độ nào đấy là được rồi.
Ngoại trừ thể tu, không có nhiều người nguyện ý bỏ công sức vào tu nhục thân.
Dù Hóa Thần nhân tộc đều là người có thủ đoạn cao mình, nhưng đối mặt với Hóa Thần Ma tộc, bọn họ cũng cảm thấy rất áp lực.
Đánh trên cự ly xa, bọn họ không chiếm được quá nhiều lợi thế.
Mà chiến đấu khoảng cách gần, bọn họ trực tiếp rơi xuống thế hạ phong.
Nói theo cách khác, nhân tộc đều đi theo khuynh hướng pháp sư, mà Ma tộc thì đi theo hướng ma chiến sĩ.
Ngay khi bắt đầu chiến đấu, Hóa Thần nhân tộc lập tức phát hiện ra ưu khuyết điểm của hai bên, nên vẫn khai thác tấn công cự ly xa.
Cố hết sức phòng ngừa chém giết cận thân với Ma tộc.
Cho nên, bên này nhân tộc đánh tương đối vất vả, thi thoảng lại phải chuyển chỗ, phải khống chế khoảng cách cho tốt, phòng ngừa bị Ma tộc áp sát.
Cuối cùng, đánh một hồi, Hóa Thần nhân tộc không thể tránh khỏi việc rơi xuống thế hạ phong.
Thế cục đang phát triển theo hướng bất lợi cho Hóa Thần nhân tộc.
Bên Hoàng thành, mọi người đều nhìn Nhan Hồng Vũ.
"Minh chủ, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi."
"Đúng vậy, nếu không các vị tiền bối rất nguy hiểm."
Tu sĩ nhân tộc đều nhìn ra được, nếu cứ tiếp tục thế này, tỷ lệ rất lớn là Hóa Thần nhân tộc sẽ thua.
Nhan Hồng Vũ nhìn về phía xa xa, ánh mắt ung dung, sắc mặt bình tĩnh tỉnh táo, lắc đầu nói: "Ta tin tưởng chư vị tiền bối, mọi người cứ an tâm chớ vội."
Mẹ nó chứ! Tin tưởng?
Tin tưởng có thể ăn thay cơm không?
Không ít người sinh lòng bất mãn.
Minh chủ làm ăn cái gì đấy?
Vào thời khấc mấu chốt là nhờ vào minh chủ nghĩ cách.
Chẳng có cách nào, chỉ có thể nói là một minh chủ vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận