Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1860

Chương 1860
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Nhìn dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh tức giận bất bình, giống như bị người ta đùa bỡn, Hồ Tuyết rất muốn nhào tới, bóp cổ Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng chất vấn.
Ngươi không nghe thấy lời của ta hay ngươi là đồ ngốc, không biết sự đáng sợ của Vương tộc?
Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần bị mắng đến sửng sốt.
Quỷ nghèo?
Có khi nào có người dám mắng bọn hắn như vậy?
“Tiểu tử, ngươi muốn chết!?”
Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần đều không phải là người tốt tính gì.
Hai người giận tím mặt, khí tức cường đại mãnh liệt tuôn ra, hận không thể xé Lữ Thiếu Khanh thành mảnh nhỏ ngay tại chỗ.
“Làm sao? Quỷ nghèo còn muốn đánh người?”
“Nơi này là Vương thành của tộc Tẩu Thú, là nơi có luật pháp, trật tự, không phải nơi các ngươi có thể giương oai.”
Lữ Thiếu Khanh lui lại một bước, ở trong mắt người khác là dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Hồ Tuyết muốn rên rỉ vài câu, đây là tự tin của hắn sao? Nghĩ là đến Kỳ thành sẽ có người vì hắn chủ trì công đạo?
Tiểu tử ngây thơ này sao có thể sống đến bây giờ vậy?
“Không có ai quản sao?”
Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng quát lên.
Hồ Tuyết tuyệt vọng, xong đời, cái tên tiền bối khốn kiếp này quả nhiên là một đồ ngốc, bế quan lâu, đầu óc đều nhũn cả rồi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người Toàn Thông Thắng, chất vấn: “Thân là Khuyển tộc của Vương tộc mặc kệ không quản sao? Chó con, ngươi chắc chắn không mở miệng à?”
Ánh mắt của mọi người không kìm được rơi lên người Toàn Thông Thắng.
Mọi người đều biết, Khuyển tộc không muốn Hổ tộc và Viên tộc có được đại Bạch và tiểu Bạch nhất.
Một huyết mạch đẳng cấp phản tổ, một huyết mạch đẳng cấp ưu tú đều có thể khiến thực lực hai tộc đột nhiên tăng mạnh.
Hiện tại vương xuất thân từ Khuyển tộc, chính là dựa vào đánh bại Thái tử Hổ tộc đời trước để thượng vị.
Nghe nói quá trình có chút ám muội.
Hổ tộc những năm gần đây cũng bị Khuyển tộc chèn ép, thực lực suy giảm không ít.
Hổ tộc một khi đắc thế, đứng mũi chịu sào nhất định là Khuyển tộc.
Thậm chí, ngay cả những thế lực đang có mặt ở đây cũng sẽ không dễ sống.
Một vị tồn tại huyết mạch phản tổ thuận lợi trưởng thành, tương lai có thể nhẹ nhàng trấn áp một thời đại.
Sắc mặt Toàn Thông Thắng vô cùng khó coi.
Trong lòng hắn ta không ngừng hỏi thăm cả nhà Lữ Thiếu Khanh.
Rốt cuộc là loại yêu thú tạp chủng gì mà lại cẩu thả sinh ra một cực phẩm như vậy.
Mẹ nó cái miệng quá đáng ghét, đáng ghét đến mức người ta hận không thể tự tay xé rách nó đi.
Chó con?
Mẹ nó ta là Khuyển tộc, không phải chó con, có gọi cũng phải gọi ta chó lớn.
Toàn Thông Thắng không muốn lên tiếng, hận không thể cùng Vương Sĩ và Nguyên Tuần ra tay đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù, hắn ta tới đây là có nhiệm vụ.
Vừa rồi mở miệng, chính là muốn ngăn cản, nhưng đã bị người ta gọi là chó con.
Giờ còn bảo hắn ta mở miệng, hắn ta còn chưa đê tiện đến mức đó đâu.
Hắn ta cho người bên cạnh bàn một ánh mắt.
Bên cạnh bàn chính là Hung Tí của Hùng tộc.
Hung Tí mặc dù dáng người cao lớn thô kệch, nhưng đầu óc tuyệt không đần.
Một ánh mắt của Toàn Thông Thắng đưa sang lập tức ngầm hiểu.
Hắn ta đứng lên, thân thể khôi ngô thậm chí còn cường tráng hơn Vương Sĩ, Nguyên Tuần vài phần.
Mặc dù chỉ có thực lực Nguyên Anh kỳ nhưng cũng tràn đầy cảm giác áp bách.
“Khì khì, có chuyện gì từ từ nói.” Hung Tí nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra vẻ trung thực đôn hậu, như một người hiền lành đứng ra khuyên can: “Mọi người chớ có tổn thương hòa khí.”
“Cẩu Hùng, ngươi câm miệng cho ta.” Vương Sĩ gầm thét một tiếng, khí tức bay thẳng về phía Hung Tí.
Sức mạnh Hóa Thần khiến gương mặt đen sì của Hung Tí trở nên thê thảm, giống như hắn ta vốn không phải gấu đen mà là gấu trắng vậy.
Tuy nhiên chung quanh lại nhao nhao tuôn ra từng đạo sức mạnh triệt tiêu sức mạnh của Vương Sĩ.
“Vương Sĩ công tử, làm gì mà hỏa khí lớn thế?”
“Đúng vậy, coi chừng tức hư bản thân là không hay đâu.”
“Nơi này là Phong Nhã lâu, làm hỏng, đến lúc đó Hồ tộc sẽ có ý kiến đấy.”
“Vương Sĩ công tử, ngồi xuống, có chuyện gì từ từ nói, đừng chấp nhặt với một đồ nhà quê nông thôn.”
Mọi người ra tay trợ giúp Hung Tí, nhao nhao lên tiếng thuyết phục Vương Sĩ.
Nhìn như có lòng tốt, trên thực tế trong lòng Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần sáng như gương.
Hai người nhìn qua những người cùng thế hệ ngồi đầy ở đây, trong lòng cảm nhận được một cỗ áp lực.
Ngoại trừ Hổ tộc cùng Viên tộc, không ai hi vọng đại Bạch gia nhập Hổ tộc, tiểu Bạch gia nhập Viên tộc.
Hôm nay nơi này không có khách bình thường mà đều là người của các thế lực lớn ở Kỳ thành, nếu nói không có Hồ tộc, Khuyển tộc ở phía sau trợ giúp, hai người bọn họ một trăm lần không tin.
Người ở đây đại diện cho bộ phận lớn thế lực Kỳ thành, bọn hắn phản đối, cho dù là hai Vương tộc liên hợp lại cũng chưa chắc có thể đè ép được.
Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý nói: “Đúng đấy, nên bình tĩnh nói chuyện.”
“Không có linh thạch chớ học người ta to mồm, còn tùy tiện ra giá, không có khả năng trả được linh thạch, chậc chậc, khẩu khí thật lớn.”
Dáng vẻ đó muốn bao nhiêu vô sỉ có bấy nhiêu vô sỉ.
Vương Sĩ và Nguyên Tuần sắp tức chết nhưng trong lúc nhất thời không thể làm gì.
Cho dù bọn hắn có giết Lữ Thiếu Khanh, hôm nay cũng khó có thể đưa đại Bạch và tiểu Bạch về nhà.
Trong lúc nhất thời, hai người có loại cảm giác đâm lao phải theo lao.
Đều do tên đáng ghét trước mặt.
Vương Sĩ và Nguyên Tuần nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, bị Lữ Thiếu Khanh làm thành như vậy, có chút khó xuống đài, trong lòng nảy sinh sát ý.
Lữ Thiếu Khanh không hề để tâm ánh mắt hai người, không có chút áp lực: “Làm sao? Không phục sao?”
“Vương tộc là có thể ỷ thế hiếp người, muốn làm gì thì làm?”
“Không thấy Vương tộc chân chính, chó con của Khuyển tộc còn đang ngồi đây à?”
“Người ta ôn tồn lễ độ, thể hiện rõ phong độ Vương tộc, các ngươi thì sao? Giống chuột chưa hóa hình ven đường, một chút khí chất Vương tộc cũng chẳng có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận