Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 774 - Đánh giết Khố Lê



Chương 774: Đánh giết Khố LêNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSi Hoàn quả quyết lắc đầu, ngữ khí khẳng định: “Không phải.”Vị công tử kia phong độ nhẹ nhàng, tuyệt đối không phải loại người này.Lúc này, phía trước lại truyền tới âm thanh.“Lão cẩu, ngươi còn chạy đừng trách ta tung tuyệt chiêu.’Mục Nham và Si Hoàn nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm phía trước, bọn hắn rất muốn biết gọi là tuyệt chiêu là cái gì?Một lát sau, giọng người kia vang lên: “Móa nó, còn chạy? Xem tuyệt chiêu đây!”“Lão chó cái, ngươi đứng lại đó cho ta!”Đây chính là tuyệt chiêu?Mục Nham và Si Hoàn tức đến phun máu, mọe.Còn Khố Lê thì không kìm được, quay đầu quay người lại, gầm lên: “Đáng chết, tên đáng chết này, đi chết đi!”“Ha ha, xem chiêu!”Một cỗ thần thức cường đại giáng lâm, bao phủ thế gian.Mục Nham và Si Hoàn kinh hãi.Thần thức cường đại khiến hai người Mục Nham và Si Hoàn một lần nữa kinh hãi.Kiếm ý phô thiên cái địa, như là Kiếm Thần tại thế kia đã đủ để bọn hắn chấn động.Giờ lại một cỗ thần thức mãnh liệt như vậy ập đến khiến hai người lại một lần nữa buồn tiểu.Bốn phía yên tĩnh, quái thạch lởm chởm, tè dầm ở đây chắc cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.Si Hoàn nhìn Mục Nham một lần nữa đề nghị: “Phó thủ lĩnh, không bằng chúng ta rút lui đi.”Quá kinh khủng, không nói những cái khác, chỉ riêng cỗ thần thức này cũng đủ để giết chết bọn hắn.Hơn nữa, có vẻ chủ nhân giọng nói này tính tình chẳng tốt đẹp gì.Lỡ như bị hắn phát hiện, chết cũng chẳng biết chết như thế nào.Nơi này cũng không phải một nơi tốt để chôn xương.Mục Nham cắn răng, lắc đầu: “Không, cao thủ giao chiến, ta phải xem, bằng không thì chết cũng không nhắm mắt.”Hắn ta chú ý tới dáng vẻ căng thẳng của Si Hoàn liền nói: “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Ngay cả ta ngươi cũng không tin sao? Dù sao ta cũng là Nguyên Anh kỳ, đánh không lại bọn hắn, ẩn nấp cũng không được à?”Sau khi nói xong hắn ta một lần nữa đi về phía trước, nhưng hắn ta đã cẩn thận hơn.“Haizz.”Si Hoàn chỉ có thể theo ở phía sau, trong lòng lo lắng bất an.Trong thức hải, răng Khố Lê đã sắp bị nghiến nát.Mọe nó, ta chưa từng thấy ai hèn như ngươi.Rốt cuộc ngươi đã ăn gì trưởng thành vậy, vừa mở miệng đã có thể đáng ghét đến như vậy?Không tôn trọng người già mắng người ta là lão cẩu đã rất quá đáng rồi.Đã thế còn mắng ta là lão chó cái.Ta không cần thể diện à?Khố Lê chỉ hận lửa giận của mình không cách nào đốt Lữ Thiếu Khanh thành tro.“Ngươi đáng chết!”Khố Lê phẫn nộ gào thét, thần thức cả hai va chạm nhau trong thức hải, kịch liệt giao chiến.Thức hải Khố Lê như thế giới ngày tận thế, thiên băng địa liệt, vô số thiểm điện rơi xuống, tạo ra vô số con song lớn trên mặt biển.Đây là phòng ngự của bản thân thức hải khi cảm thấy có người xâm nhập, tiến hành phòng ngự bài xích.Đáng tiếc, thần thức của Lữ Thiếu Khanh quá cường đại.Khố Lê là người Thánh tộc, không am hiểu tu luyện thần thức, đối mặt với thần thức của Lữ Thiếu Khanh, Khố Lê cảm thấy rất tốn sức, chỉ có thể gian nan ngăn cản, miễn cưỡng bảo vệ thức hải của mình không bị thương tổn.Lão ta vừa sợ vừa giận, tên này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại kinh khủng như vậy.Kiếm ý giống y như người kia, kinh khủng, thần thức cũng cường đại như vậy.Không có thiên lý nữa rồi.Trong lòng Khố Lê vô cùng ấm ức, thậm chí còn hơi muốn khóc.Ngày lão ta xuất quan chắc chắn không đúng, nếu không sau khi xuất quan sao lại xui xẻo như vậy.Gặp người thanh niên áo trắng kia, bị đánh chạy trốn tới Nam Hoang giống như chó.Sau khi tới đây, trải qua quan sát, tưởng là thành chủ tân nhiệm dễ bị bắt nạt, kết quả gặp phải yêu nghiệt kinh khủng này.Đúng là quá không có thiên lý.Đối mặt với kiếm ý kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh, lão ta rút lui, chạy trốn.Nhưng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đuổi theo lão không tha, trên đường vừa truy sát vừa chửi rủa.Khi lão ta phát hiện Lữ Thiếu Khanh lại dám dùng thần thức giao chiến với mình, lão vô cùng vui mừng.Lão ta cho rằng kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh kinh khủng nhưng dù sao cảnh giới bày ở chỗ ấy, thần thức tuyệt đối không bằng lão ta.Không ngờ thần thức của Lữ Thiếu Khanh còn kinh khủng hơn kiếm ý của hắn nhiều.Cách làm của Khố Lê chẳng khác nào dẫn sói vào nhà.“Lão cẩu, muốn khóc à?”Lữ Thiếu Khanh chiếm thượng phong, tay không dừng lại đồng thời mở miệng trào phúng Khố Lê.Bên này rõ ràng Khố Lê không địch lại, đối mặt với sự trào phúng của Lữ Thiếu Khanh, lão ta tức giận nhưng lại không thể làm gì.Giờ chuyện quan trọng hơn của lão ta là nghĩ cách đuổi Lữ Thiếu Khanh ra khỏi thức hải của mình.Giao chiến ở đây sẽ tạo ra tổn thương đối với thức hải của lão ta.Đến lúc đó thức hải bị hủy, người lão ta coi như bị phế.Nhưng thần thức của Lữ Thiếu Khanh quá mạnh, bây giờ Khố Lê còn có thể miễn cưỡng ngăn cản, đừng nói đến đuổi Lữ Thiếu Khanh, ngay cả phản kích cũng khó mà làm được.“Xem chiêu!”Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, tay phải một chiêu, trên bầu trời, phía trên thức hải xuất hiện một quả hỏa cầu lớn.Tiên Hỏa Cầu Thuật!Còn một cái tên khác, Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật!Hỏa cầu ầm ầm giáng từ trên trời xuống, như sao băng rơi xuống.Hỏa cầu lớn mang theo nhiệt độ cực nóng khiến người ta hít thở không thông nhào đến trước mặt, ánh lửa chói mắt khiến Khố Lê như đang đối mặt với một vầng thái dương.Khố Lê kinh hãi, tên đáng chết này rốt cuộc còn có thủ đoạn lớn chừng nào?Pháp thuật như thế chắc chắn không thể nào là công pháp cấp Địa, tệ nhất cũng phải cấp Thiên.Không phải là người của đại gia tộc ẩn thế nào đấy chứ?Thời khắc này, trong lòng Khố Lê đã nảy sinh cảm giác nản lòng thoái ý.Tuy nhiên, trước tiên phải vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt rồi hẵng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận