Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1479: Đối xử với ta không khách khí, còn muốn theo đuổi nàng?

Chương 1479: Đối xử với ta không khách khí, còn muốn theo đuổi nàng?Chương 1479: Đối xử với ta không khách khí, còn muốn theo đuổi nàng?
Tuy nhiên chưa được mấy bước, Giản Bắc liền lo lắng, hắn ta quay đầu nói với Bao Dịch: "Được rồi, hay là ngươi đi đi"
Mặc dù rất muốn Bao Dịch đi đối phó Lữ Thiếu Khanh, ép ra thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh nhưng ngẫm nghĩ, Giản Bắc cảm thấy có lẽ Bao Dịch chưa chắc là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.
Cuối cùng còn phải bị Lữ Thiếu Khanh thu thập.
Bị Lữ Thiếu Khanh thu thập không sao, nhưng Lữ Thiếu Khanh sư tử mở miệng lớn rất dễ dàng đắc tội với người ta. Giờ Lữ Thiếu Khanh đang ở Giản gia, chẳng khác gì đem đến rắc rối cho Giản gia.
Cho nên, Giản Bắc nhìn Bao Dịch, hi vọng Bao Dịch chú ý thấy sự chân thành trong mắt hắn ta, hắn ta nghiêm túc nói với Bao Dịch: "Tên kia không dễ chọc."
Bao Dịch cười lạnh, xem thường Giản Bắc: "Không thể nào, ngươi sợ hắn?"
Giản Bắc hừ một tiếng, rất bất mãn với cách nói của Bao Dịch: "Không phải †a sợ hắn, là ta sợ cho ngươi."
"Lỡ như ngươi không phải là đối thủ của hắn, ngươi sẽ hối hận."
Tên kia sư tử mở miệng lớn, sợ đến lúc đó ngươi sẽ khóc mất.
"Ha ha." Bao Dịch vẫn cười lạnh, chỉ cảm thấy Giản Bắc nhu nhược: "Dẫn đường là được, ngươi trở nên nhu nhược như vậy từ bao giờ thế?" Giản Bắc liếc mắt, ta đây là muốn tốt cho ngươi.
"Được rồi, đi thôi."
Bỏ tâm tư giúp người, tôn trọng vận mệnh của người khác.
Giản Bắc mang theo Bao Dịch đi tìm Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh bên này vẫn nằm trên tàng cây.
Giản Bắc nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đều không kìm được châm chọc một câu: "Đại ca, ngươi không cần tu luyện sao?"
Giản Bắc và Lữ Thiếu Khanh tiếp xúc cũng được hai ba tháng, cho dù là từ rừng rậm Dịch Ngữ trở về hay từ khi vào nhà hắn ta, hắn ta chưa từng thấy Lữ Thiếu Khanh tu luyện bao giờ, cùng lắm cũng chỉ ngồi xuống một chút.
So với Kế Ngôn nghiêm túc chăm chỉ, Lữ Thiếu Khanh thì hoàn toàn ngược lại.
Hắn không nằm đọc Thiên Cơ Bài thì ra ngoài dạo phố, nếu không nữa thì bảo muội muội hắn ta lột linh đậu cho hẳn ăn.
Giản Bắc cảm thấy có thể dùng một từ ngữ để hình dung Lữ Thiếu Khanh, ăn ngon lười biếng.
Lữ Thiếu Khanh liếc một cái, ngồi xuống: "Ngươi dẫn người tới gây chuyện với ta à?"
Giản Bắc lúc này rũ sạch: "Không phải, là hắn muốn tới gây chuyện với ngươi."
"Ai vậy? Sao mà to gan như vậy?”
Trên thực tế, Lữ Thiếu Khanh đã biết thân phận Bao Dịch, dù sao loại thiên tài như như hắn ta, thỉnh thoảng cũng được lên Thiên Cơ Bài, chỉ cần hắn lật đọc mấy †in tức trước kia là có thể biết được ngay. Bao Dịch cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi chính là Lữ Thiếu Khanh?"
"Đồ nhà quê đến từ Tê Châu?"
Lữ Thiếu Khanh nhảy xuống, vừa võ võ quần áo, vừa đi lên, đồng thời lẩm bẩm: "Thật không lễ phép, người của Chân Vũ viện hay qua lại với động vật nên đều trở nên bất lịch sự như vậy sao?"
"Hay là các ngươi không đủ đồ ăn nên đem lễ phép đi đút cho động vật ăn hết rồi?"
"Còn có mặt mũi nói mình là Đại sư huynh? Đạo đức suy đồi, làm cho người đau lòng nhức óc."
Chân Vũ viện am hiểu tự dưỡng linh thú, làm bạn với linh thú, sức chiến đấu kinh người.
Bao Dịch có lế không phát giác được gì nhưng Giản Bắc ở bên cạnh thì đã thầm giật nảy mình.
Hắn ta không hề giới thiệu Bao Dịch, nhưng Lữ Thiếu Khanh đã biết thân phận Bao Dịch?
Lữ Thiếu Khanh quả nhiên cũng hiểu rõ Chân Vũ viện, bằng không thì cũng sẽ không nói ra những lời này.
Lại biết được từ Thiên Cơ Bài sao?
"Miệng lưỡi bén nhọn." Bao Dịch trong lòng trong nháy mắt dâng lên lửa giận, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hét lớn: "Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi, không cho phép để ngươi tiếp tục làm hỏng thanh danh của Nam muội muội."
"Người theo đuổi Nam cô nương? Hay là fan cuồng?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Giản Bắc.
Giản Bắc nhún nhún vai: "Ta không †in ngươi không biết."
Còn giả vờ trước mặt ta à?
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, ngược lại nói với Bao Dịch: "Ngươi muốn theo đuổi Nam cô nương?”
"Thiên hạ đều biết." Bao Dịch không phủ nhận, mà là hào phóng thừa nhận, ngạo nghễ nói: "Ngoại trừ ta, trên thế giới này không ai xứng với Nam muội muội."
"Ngươi muốn đuổi theo nàng, vậy ngươi phải khách khí với ta một chút." Lữ Thiếu Khanh đưa tay sờ sờ tiểu Hắc trên bả vai mình, uy hiếp Bao Dịch: "Nếu không cả đời này ngươi cũng không có cơ hội đâu."
"Cơ hội?" Bao Dịch đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha ha: "Ngươi? Ngươi là gì của Nam muội muội? Ngay cả Giản Bắc cũng chưa dám nói câu này đâu."
"Ngông cuồng, đồ nhà quê chính là đồ nhà quê."
Lữ Thiếu Khanh không tức giận mà kêu một tiếng về phía cách đó không xa: "Nam cô nương, đến đây, đứng ở bên cạnh ta."
"Ngây thơ."
Vào lúc Bao Dịch muốn tiếp tục trêu chọc thì thấy Giản Nam toàn thân áo trắng như một vị tiên nữ từ đằng xa giãm lên mây mù mà tới, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, đứng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Hai người đứng như vậy, vừa nhìn nam tuấn nữ tiếu, trai tài gái sắc, có vài phần cảm giác như thần tiên đạo lữ.
Bao Dịch nhìn Giản Nam ngoan ngoãn nghe lời đứng cạnh Lữ Thiếu Khanh, tim hắn ta như bị cái gì đó nện xuống, đau đến mức không muốn sống.
"Nam muội muội, muội..." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với Bao Dịch: "Không khách khí với ta điểm, ngươi còn muốn theo đuổi nàng?"
"Ngươi."
Bao Dịch bị tức đến mức nói không nên lời, hít thở sâu mấy cái, cưỡng chế lửa giận trong lòng, nhìn hằm hằm Giản Bắc: "Ngươi thân là huynh trưởng, ngươi."
"Đừng nhìn ta, lời hắn nói, còn tác dụng hơn lời ta nói đấy."
"Rốt cuộc ngươi đã làm gì Nam muội muội?" Trong lòng Bao Dịch vừa đau vừa hốt hoảng.
Không phải giống như trong lời đồn bên ngoài, đang mang thai, ở nhà chờ sinh đấy chứ.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Không làm gì cả, chỉ có nàng chủ động thề sẽ nghe lời ta thôi." "Ta cũng không cách nào ngăn cản được, đúng không nào?"
"Đáng chết." Bao Dịch vừa nghe, thế này khác gì với nô lệ chứ, hắn ta phẫn nộ, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh gầm thét: "Ngươi tốt nhất tranh thủ thời gian thả Nam muội muội, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."
Cảm nhận được sát ý của hắn ta, linh sủng trên bả vai hắn ta giang cánh, cũng phát ra một tiếng rít với Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận