Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1503: Ta phát điên chính ta còn thấy sợ

Chương 1503: Ta phát điên chính ta còn thấy sợChương 1503: Ta phát điên chính ta còn thấy sợ
Phương Hiểu cũng nở nụ cười khổ: "Lữ công tử, đúng là..."
Vẫn không thay đổi.
Mạnh Tiêu cười tủửm tỉm khen một câu: "Có dũng khít"
Quản Đại Ngưu không kìm được nhắc nhở Mạnh Tiêu: "Ngao Hỗ không phải Ngao Tăng, Ngao Hỗ là thiên tài, trước kia từng tạo nên gió tanh mưa máu ở Trung Châu này, rất nhiều người đều chết trong tay hắn, cho dù là người của ngũ gia tam phái cũng có."
"Hơn nữa, thực lực của hắn đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, Kế Ngôn công tử tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn."
Mạnh Tiêu lập tức lo lắng, tuy nhiên vẫn có lòng tin vào Lữ Thiếu Khanh: "Yên †âm đi, hắn lợi hại lắm."
"Ngươi nhớ lại Liễu Xích tiền bối đi."
Quản Đại Ngưu càng thêm cạn lời: "Bên Liễu Xích tiền bối là do có con chim nhỏ kia nên mới nể mặt hắn. Giờ ấy à, ai có thể khiến Ngao Hỗ nể mặt hắn?"
Lúc này, giọng của Ngao Hỗ truyền tới: "Tiểu tử, hành động của ngươi lần này là đang áp chế Ngao gia ta?"
"Là ai cho ngươi lá gan, để ngươi làm như vậy? Sư môn của ngươi sao?"
"Chỉ là một môn phái nhỏ ở Tê Châu!"
Giọng Ngao Hỗ bình thản nhưng trước mặt đám người dường như là một mảnh xích hồng, nhìn thấy một cảnh tượng máu nhuộm bầu trời.
Đây chính là lão hồ ly sống mấy trăm năm, hơn ngàn năm, không giống những thanh niên sống vài chục năm như Ngao Đức.
Lữ Thiếu Khanh dám áp chế Ngao gia, như vậy Ngao gia cũng có thể uy hiếp sư môn của Lữ Thiếu Khanh.
Dù sao quần lót của Lữ Thiếu Khanh gần như bị lột sạch sành sanh, lai lịch của hắn, thân phận của hắn không phải bí mật gì.
Lăng Tiêu phái tại Tê Châu xem như đại môn phái, nhưng trong mắt thế lực lớn đỉnh cấp như Ngao gia, Lăng Tiêu Phái chẳng đáng để vào mắt.
Lần này, ngươi phiền phức rồi nhỉ?
Trêu chọc Ngao gia, ngược lại sẽ mang đến tai học cho sư môn mình.
Không ít người nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm lắc đầu, có người tiếc Đáng đời!
"Giờ ngươi còn có thể làm gì chứ?"
"Ha ha, đại họa giáng đầu à?”
"Đây phải gọi là đâm lao phải theo lao."
"Lần này hay rồi, rước lấy lửa giận của Ngao gia rồi."
"Còn không tranh thủ cúi đầu?"
Trong lòng Giản Bắc thở dài, vẫn còn hơi non một chút.
Giữa thanh niên đánh nhau một chút, cãi nhau ồn ào một chút nhưng không nên quá đáng, thế hệ trước cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở chứ không dễ dàng ra tay can thiệp.
Nhưng ngươi bắt Ngao Tăng làm con tin, vậy thì đã cho Ngao gia lý do để xuất thủ rồi.
Bọn hắn đã dứt khoát phái nhị trưởng lão Ngao Hỗ đến.
Điều này chứng tỏ Ngao gia đã sớm chú ý bên này, đang đợi thời cơ thích hợp để ra tay.
Quản Đại Ngưu mặt âm trầm, thấp giọng nói: "Nhìn đi, đùa hơi quá rồi đấy."
"Người Ngao gia quá hèn hạ."
Mạnh Tiêu giận dữ đá mặt đất, tưởng tượng tảng đá trên mặt đất là Ngao Hỗ, từng cước từng cước giãm chết ông ta.
Nàng ta hỏi Quản Đại Ngưu: "Có cách nào không? Không phải ngươi là người của Thiên Cơ các sao? Bảo người lớn nhà ngươi tới đi."
Quản Đại Ngưu cười khổ, lắc đầu.
Cho dù chịu đến cũng đã không còn kịp rồi.
Giả Tôn hơi lắc đầu, thấp giọng nói: "Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là thả Ngao Tăng, cúi đầu nhận sai mới được, nếu không, phiền phức rất lớn."
"Kỳ thật, cúi đầu nhận sai cũng không có gì."
Đối với người xuất thân từ gia tộc nhà giàu mới nổi như Giả Tôn mà nói, đôi lúc cúi đầu sẽ tốt hơn.
Tuyên Vân Tâm lại thản nhiên nói: "Hắn sẽ không cúi đầu."
Nói đùa, nếu như hắn cúi đầu, hắn sẽ không phải Lữ Thiếu Khanh.
Tuyên Vân Tâm nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt yếu ớt, mang theo vài phần chờ mong.
Với thế cục trước mắt ngươi sẽ làm như thế nào đây?
Ánh mắt mọi người đều rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, nhìn xem hắn sẽ làm như thế nào.
Lữ Thiếu Khanh bên này trầm mặc, không nói gì, chỉ nhìn Ngao Hỗ.
Biểu hiện của Ngao Hỗ vô cùng phần lạnh nhạt, phong khinh vân đạm, giống như đế vương cao cao tại thượng, nhìn xuống Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa đáng để ông ta thật sự để trong lòng.
Ngao Đức nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, trong lòng dễ chịu, toàn thân thoải mái khiến hắn ta không thể không mở miệng phát tiết một chút sự vui sướng của mình.
Đại nhân nhà ta tới, ngươi còn lên mặt được nữa không?
"Tiểu tử, không thức thời, Ngao gia sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất..."
"Chát!" Lời Ngao Đức còn chưa nói xong đã bị một tiếng tát thanh thúy cắt ngang.
Trên mặt Ngao Tăng đã hôn mê xuất hiện một dấu tay lớn, đỏ bừng, làm người khác chú ý.
Lữ Thiếu Khanh thu tay về, chỉ vào Ngao Đức nói, cơ thể run lên: "Đừng dọa ta, có người làm ta sợ là ta sẽ không khống chế nổi bản thân đâu."
"Ta mà phát điên, ngay cả bản thân †a còn thấy sợ đấy."
Tất cả mọi người suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình.
Đây là phản ứng sợ sao?
Bọn hắn đều cảm thấy khó tin được, còn về phần những người nói Lữ Thiếu Khanh sẽ sợ hãi cúi đầu thì càng ôm đầu, không thể tin được những gì mình nhìn thấy. Trong tình huống này mà hắn còn dám tát Ngao Tăng một để phản kích.
Làm gì có dấu hiệu sợ hãi?
Rốt cuộc hắn là ai? Không ít người trong lòng gầm thét, đã như vậy rồi, còn dám dùng thủ đoạn như vậy để phản kích?
Hắn thật sự không sợ Ngao gia sao?
Chỉ có Kế Ngôn lạnh nhạt khoanh tay đứng bên cạnh, Tiêu Y thì cười đến mặt mày hớn hở.
Nhìn đi, đây chính là Nhị sư huynh của ta.
Một đám chim ngốc, còn không biết Nhị sư huynh ta ghét nhất người khác uy hiếp hắn.
"Ngươi, ngươi." Ngao Đức ngây ngẩn cả người, sau đó phẫn nộ gầm hét lên: "Tiểu tử, ngươi đang tìm chết, ta phải giúp ngươi."
"Chát!" Lữ Thiếu Khanh lại tát lên mặt Ngao Tăng, một lần nữa chỉ vào Ngao Đức: "Ngươi thử tiếp xem?"
Toàn thân Ngao Đức cứng ngắc, trong nháy mắt cảm thấy nỗi sỉ nhục lớn nhất đời này hắn ta từng nhận cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nếu như có thể, hắn ta muốn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hắn ta sẽ nhảy qua khỏi khoảng thời gian này, không còn xuất hiện ở chỗ này.
Biểu cảm của Ngao Hỗ cũng giật mình, không thể ngờ được Lữ Thiếu Khanh sẽ có phản ứng như vậy.
Khá thú vị, Ngao Hỗ cười lạnh: "Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận