Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 591 - Ma tộc đáng sợ



Chương 591: Ma tộc đáng sợNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgười đến là Cổ Tu, sau khi nhận được tin cầu cứu của Triều Khải và Phong Quan Ngọc thì lập tức xuất hiện, kịp thời đuổi đến cứu hai người.“Ma tộc, ngươi đang tìm chết sao?” Cổ Tu giận dữ.“Tiểu nhân Thiên Cung môn hèn hạ, đi chết đi.” Giờ Khu Tình hận không thể hủy diệt toàn bộ thế giới, chẳng cần biết ngươi là ai, dám xuất hiện ở trước mặt nàng ta, tất sát.Đối mặt với Khu Tình như đang phát điên, Cổ Tu vừa sợ vừa giận, có tên đàn ông nào phụ lòng trêu chọc ngươi rồi?“Được, được nếu ngươi muốn đánh, vậy cũng đừng trách ta không khách khí, giết!”Cổ Cảnh Thước bên cạnh mang theo vô số tu sĩ nhân loại chạy đến còn ma tộc bên kia cũng xuất hiện mấy Nguyên Anh kỳ, nhân tộc và ma tộc dưới tình huống như vậy bạo phát chiến đấu kịch liệt.Ma tộc bên này ngoài Khu Tình còn có hai Nguyên Anh kỳ áp trận, bọn hắn trên bầu trời, thân thể cao lớn, tản ra khí tức kinh khủng, như là ma thần địa ngục.Nhân tộc cũng vậy, Cổ Tu là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng sáu, còn Cổ Cảnh Thước là tu sĩ Nguyên Anh kỳ tầng một.Nguyên Anh kỳ hai bên chỉ có Khu Tình và Cổ Tu đang đối chiến.Cổ Tu thực lực mạnh hơn Khu Tình hai cảnh giới.Nhưng bây giờ vì Khu Tình mất đi đệ đệ, cộng thêm trạng thái bi thương, phẫn nộ nên thực lực có tăng thêm.Tốc độ xuất thủ của nàng ta vừa nhanh vừa hiểm, tất cả đều dùng đấu pháp đồng quy vu tận để đánh cho Cổ Tu không thể không dùng đấu pháp thủ thế, né tránh mũi nhọn.Nàng ta đánh với Cổ Tu rất tương xứng, thậm chí còn mơ hồ chiếm thế thượng phong.Bên phía ma tộc xuất động năm mươi tu sĩ Kết Đan kỳ, bọn hắn thân mang hắc giáp, mang theo mũ giáp, cầm trong tay một thanh trường thương màu đen, võ trang đầy đủ, kết thành trận hình, lao thẳng về phía tu sĩ nhân tộc.Sát khí ngưng tụ như thực chất, xông lên trời, hóa thành một con hắc long gào thét tới.Khí thế của hơn mười người có thể so với khí thế công kích thiên quân vạn mã, khí thế bàng bạc, trời đất run rẩy.Ngược lại bên phía tu sĩ nhân tộc ai nấy tự chiến đấu, mặc dù nhân số nhiều gấp mười, gấp một trăm lần người của ma tộc, cho dù có hơn nghìn người nhưng về khí thế dùng mắt thường cũng có thể thấy đã bị ma tộc áp chế.Hơn nghìn người nhưng không kết hợp thành đội hình mà rất thưa thớt, năm bè bảy mảng, từng người tự chiến.Trí mạng hơn là, thực lực đám tán tu chênh lệch rất xa, có Kết Đan kỳ, có Trúc Cơ kỳ, ngay cả Luyện Khí kỳ cũng có không ít.Đối mặt với một ma tộc gần như một chỉnh thể, mang theo khí thế trùng thiên, gào thét lao tới, kết quả của bọn hắn không cần nghĩ cũng biết.Ma tộc khí thế cường đại, kinh thiên động địa, tu sĩ nhân loại tâm chí không kiên, ý chí yếu kém, đạo tâm không vững đối mặt với ma tộc càng ngày càng đến gần liền xoay người bỏ chạy.Thất kinh, liên lục kêu lên sợ hãi.Chưa chiến đã e sợ.Chưa tiếp xúc đã có vài chục người quay người chạy trốn, làm đào binh.Cổ Cảnh Thước đứng sau áp trận quan chiến giận dữ.Lần nào cũng vậy, một đám phế vật.Mỗi lần triệu tập tu sĩ mới tới đều sẽ có người bỏ chạy.Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay lên, đầu những kẻ chạy trốn trong nháy mắt rơi xuống đất.Máu tươi phun ra, đầu người lăn lốc làm rất nhiều người sợ hãi.Cổ Cảnh Thước gầm thét: “Giết hết cho ai, ai bỏ chạy ta giết kẻ đó!”Không ít đệ tử Thiên Cung môn ở phía sau cũng nhao nhao ra tay, đánh giết không ít người.Rất nhiều tán tu vừa gia nhập lần đầu tiên đụng phải ma tộc, đối mặt với ma tộc thanh thế kinh người như thế, sợ hãi chạy trốn là chuyện rất bình thường.Giờ đã có không ít người đang hối hận, vì một trăm viên linh thạch mà đến đây đối mặt với kẻ địch khủng bố như vậy.Nhưng bây giờ đã lên thuyền giặc, đã không cách nào xuống thuyền.Cổ Cảnh Thước và đệ tử Thiên Cung môn dùng thủ đoạn tàn nhẫn trấn trụ các tu sĩ còn lại, không còn cách nào khác, bọn hắn chỉ có thể đối phó với ma tộc đang đánh tới.“Giết các huynh đệ, giết chết đám ma tộc này.”“Đúng, mới có mấy chục người, giết bọn hắn.”“Chúng ta mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết được bọn hắn.”“Giết!”Nhóm tu sĩ nhân tộc động viên lẫn nhau, lần lượt kêu to.Tiếp đó tất cả mọi người đều ầm ầm ra tay với tu sĩ ma tộc.Các loại pháp thuật, kiếm khí không ngừng đánh về phía ma tộc.Các loại pháp thuật nhuộm bầu trời thành đủ mọi màu sắc, hỏa cầu, mưa đá, lôi điện các loại trộn lẫn lại với nhau.Lữ Thiếu Khanh đứng từ đằng xa bình tĩnh nhìn màn này.Lần đầu tiên hắn nhìn thấy chiến đấu ở quy mô lớn như thế này.Sau khi hắn nhìn thấy vô số pháp thuật chỉ như đến trước mặt tu sĩ ma tộc thì được một tấm chắn vô hình đỡ, Lữ Thiếu Khanh đã hiểu vì sao những ma tộc này chỉ dựa vào nhân số ít ỏi mà có thể đánh cho tu sĩ nhân tộc kêu cha gọi mẹ.Một ngàn loại pháp thuật, đủ loại kiểu dáng, uy lực lớn nhỏ không đồng nhất, cho dù là một vị Nguyên Anh cũng không dám miễn cưỡng chống cự.Nhưng tu sĩ ma tộc chỉ dựa vào mười mấy người mà có thể ngăn cản được bọn họ, pháp thuật đụng vào tấm chắn vô hình trước mặt bọn hắn không ngừng xảy ra bạo tạc, khí lãng cường đại từng đợt nối tiếp nhau.Bọn họ không làm gì được năm mươi tên su sĩ ma tộc, bọn hắn vẫn vững như Thái Sơn, kiên cố như bàn thạch.Ngược lại bên tu sĩ nhân tộc thì hỗn loạn tưng bừng, ngược lại còn có người không cẩn thận bị thương.Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy tu sĩ ma tộc cho dù là hô hấp hay khí tức bản thân đều duy trì tần suất đồng đều, vô cùng cân đối và hài hòa, gần như là một người.Lữ Thiếu Khanh không nhịn được lầm bầm: “Móa nó, ma tộc còn có thủ đoạn như vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận