Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1764

Chương 1764
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Được cho phép, Tiểu Hắc reo hò, vung đôi bàn tay nhỏ trắng trẻo múp míp, cực kỳ hưng phấn: “Ha ha, tốt quá, Đại Bạch, chúng ta đi!”
Con bé cưỡi Đại Bạch lao thẳng về phía xa, nhắm thẳng Ma tộc.
Nhìn theo bóng lưng Tiểu Hắc, Quản Đại Ngưu cảm thấy khó mà tin được.
Hắn ta không hiểu Tiểu Hắc lắm, càng không biết thực lực của Tiểu Hắc đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần.
Cho nên, khi thấy Lữ Thiếu Khanh cho Tiểu Hắc ra tay, hắn ta không nhịn được mà nghi ngờ không biết mình có nghe lầm không nữa.
Hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, đôi mắt nhỏ tràn đầy kinh ngạc: “Không thể nào. Ngươi để cho con bé ra tay như vậy, ngươi còn là con người sao?”
Con chim vốn mà màu đen, khi hóa thành hình người lại thành một nha đầu béo trắng trắng mèm mềm đáng yêu vô cùng.
Để cho Tiểu Hắc đáng yêu như thế ra tay, Quản Đại Ngưu cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ bi thảm, cực kỳ thiếu nhân tính.
Thậm chí Quản Đại Ngưu còn không nhịn được mà nói: “Ngươi bảo con bé ra tay còn không bằng để cho ta ra tay còn hơn.”
Lữ Thiếu Khanh kỳ quái nhìn Quản Đại Ngưu: “Không phải ngươi sợ muốn chết sao?”
“Hừ! Dù sao đi nữa cũng không nên để cho một cô bé con ra tay chứ!”
Quản Đại Ngưu tức giận bất bình, rõ ràng là có thực lực, lại ở đây làm màu: “Nhỡ con bé không đánh lại được Ma tộc, ngươi hối hận cũng không kịp.”
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt lườm hắn ta một cái: “Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại cho ta.”
“Ta nói có sai sao?” Quản Đại Ngưu là điển hình của người lành sẹo là quên đau, mấy ngày không ăn đòn, lá gan lại phồng lên rồi, dám mạnh miệng với Lữ Thiếu Khanh.
“Một đứa bé nhỏ như vậy làm sao làm được?”
Nhưng hắn ta vừa dứt lời, phía xa có một sóng năng lượng khủng bố ập tới.
Quản Đại Ngưu quay đầu nhìn lại, nơi xa, Tiểu Hắc bộc phát ra khí thế kinh thiên, thiên địa rung chuyển.
Cảnh tượng này khiến cho Quản Đại Ngưu trợn tròn hai mắt, chấn động kinh ngạc.
“Hóa… Hóa Thần?”
Quản Đại Ngưu tê cứng. Hắn ta muốn hỏi mẹ của Thiên Đạo có khỏe không.
Còn có thiên lý hay không?
Người bên cạnh Lữ Thiếu Khanh không có một ai bình thường, đến một cô bé con cũng đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, con người như hắn ta còn có đường sống sao?
Tiểu Hắc giết tới, lộ ra khí tức hung ác, như mãnh hổ hạ sơn, nhào về phía con mồi.
Nàng không dùng pháp thuật hay vũ khí, mà quơ nắm đấm thịt lao thẳng đến Ma tộc.
“Đáng chết!”
Nhìn thấy Tiểu Hắc dám lao tới đánh, tên Ma tộc đang đánh nhau với Doãn Kỳ liền rống giận.
Từ khi nào nhân tộc lại to gan như thế? Không biết thân thể của Thánh tộc bọn họ mạnh hơn nhân tộc sao?
Gã ta bỏ qua Doãn Kỳ, lao thẳng đến Tiểu Hắc.
Gã ta quyết định muốn dùng hai tay của mình xé nát con nhóc nhân tộc không biết sống chết này, để cho nhân tộc yếu đuối biết sự lợi hại của Thánh tộc.
“Nhân tộc yếu đuối, để ta cho ngươi biết kết cục khi dám nhục nhã Thánh tộc!”
Nhưng vừa giao thủ, gã ta lập tức biết mình sai.
Chớp mắt đã bị một quyền đánh bay.
Trong mắt Quản Đại Ngưu đang quan sát phía xa, dường như Tiểu Hắc đã biến thành một con bạo long.
Tên Hóa Thần Ma tộc kia cũng chèo chống được hai ba hiệp trước Tiểu Hắc, liền bị con bé xé rách nửa người.
Sau đó, con bé vung nắm đấm đánh nát nửa người còn lại của Ma tộc.
Nhẹ nhõm đánh bại một Hóa Thần Ma tộc.
Nguyên Anh Hóa Thần Ma tộc từ trong thân thể bị đánh nổ bay ra, hoảng sợ kêu lên, sau đó muốn chạy trốn.
Nhưng Đại Bạch luôn sẵn sàng bên cạnh lập tức xông lên cắn chặt, cuối cùng bị Tiểu Hắc nhẹ nhàng bắt lấy.
Bắt được Nguyên Anh, Tiểu Hắc đắc ý giơ cao mang về khoe Lữ Thiếu Khanh: “Ba ba, con muốn ăn.”
Lữ Thiếu Khanh giúp Tiểu Hoắc xóa sạch ý thức của Nguyên Anh. Tiểu Hắc xé một chút chia cho Đại Bạch, còn lại thì nhét vào miệng nuốt trọn vào bụng như ăn bánh bao.
Thấy Quản Đại Ngưu toát mồ hôi lạnh toàn thân, tưởng mình đang xem phim kinh dị.
Quá kinh khủng!
Tiểu Hắc ăn hết Nguyên Anh lại cưỡi Đại Bạch chạy về phía Tiêu Y.
Hóa Thần Ma tộc chiến đấu với Tiêu Y cũng chú ý đến chuyện xảy ra bên này.
Nhìn thấy đồng bạn bị giết một cách nhẹ nhàng như thế, gã ta sợ đến mất hồn mất vía.
Nhìn Tiểu Hắc xông lại như Tử Thần xông tới, hết hồn xoay người bỏ chạy.
Nhưng vừa chạy đã bị Tiêu Y nắm được sơ hở, lập tức đuổi theo, không được mấy hiệp đã bị đánh nổ. Tiểu Hắc xông lại thuận lợi bắt lấy Nguyên Anh của gã ta, mang về cho Quản Đại Ngưu xem phim kinh dị một lần nữa.
Nhìn Tiểu Hắc nuốt liền hai cái Nguyên Anh, Quản Đại Ngưu đã run rẩy hai chân. Hung tàn! Quá hung tàn!
Làm lão tử hung tàn, làm nữ nhi cũng hung tàn như thế, quả nhiên, không phải người một nhà không bước vào một cửa.
Đồng thời, Quản Đại Ngưu cũng âm thầm cảm thấy may mà mình không phạm tiện chạy đến triêu chọc Tiểu Hắc, nếu không hắn ta sẽ rất thảm.
Hai Hóa Thần dẫn đầu đều bị xử lý, Ma tộc còn lại không đáng để lo.
Sau khi giải quyết được truy binh Ma tộc, thì chờ Triều Khải tỉnh lại.
Thương thế của Triều Khải rất nghiêm trọng, Lữ Thiếu Khanh chờ rõng rã suốt mười ngày.
Tầm mười ngày trôi qua cuối cùng Triều Khải đã tỉnh lại.
Nhưng tình trạng của hắn ta vẫn không thật sự tốt, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Muốn hoàn toàn hỏi hẳn, dựa theo như hoàn cảnh hiện tại thì ít nhất cũng phải mất nửa năm một năm.
Tỉnh lại, Triều Khải hành lễ với mấy người Lữ Thiếu Khanh: “Cảm tạ ơn cứu mạng của mấy vị.”
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, tỏ ý không cần khách khí: “Mọi người cùng là nhân tộc, không thể thấy chết không cứu, là việc nên làm, nên làm.”
Nụ cười nhạt bình thản hắn như một vị trưởng bối, thực ra tuổi hắn ít đứng thứ hai từ dưới trở lên trong số những người ở đây.
Triều Khải nghe vậy càng thêm cảm kích, đồng thời hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh tăng rất mạnh.
Quả nhiên, không thể tin vào lời đồn.
Lữ công tử nào có hèn hạ vô sỉ, ngang ngược vô lý như trong lời đồn của những người Trung Châu kia, rõ ràng rất hữu hải với người khác mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận