Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2160: Chương 2160

Chương 2160: Chương 2160Chương 2160: Chương 2160
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Hai mắt đỏ ngầu, diện mạo đáng sợ, tựa như ác ma, khát máu dữ tợn.
Răng nhọn móng sắc, hàn quang bắn ra bốn phía, sắc bén vô song.
Vảy giáp màu đen, chiếu lấp lánh, không thể phá vỡ.
Trên lưng mọc ra cánh, nhanh như thiểm điện.
Trên thần còn tràn ngập Sương mù màu đen, kinh khủng mà quỷ di.
Càng đáng sợ chính là, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi từ trong khe đã lao ra mấy chục vạn quái vật.
Bọn chúng tựa như một đoàn mây đen, trong nháy mắt che kín bầu trời, thiên địa thất sắc.
Sau khi quái vật màu đen lao ra phát ra tiếng gào thét chấn thiên, sau đó xông hướng thẳng về phía các tu sĩ muốn xông vào kẽ hở kia.
Lúc mới đầu các tu sĩ kinh hãi, nhưng không có quá nhiều lo lắng.
“Quái vật từ đâu tới?”
“Dám ra tay với chúng ta, muốn chết!” “Giết bọn chúng.”
Các tu sĩ xông lên trời, định tiến vào kẽ hở đầu có lòng tự tin vào bản thân.
Nhìn thấy quái vật xông lại, từng cái người đầu lộ ra khinh thường.
Song sau khi bọn hắn bắt đầu giao thủ, rất nhiều tu sĩ trong nháy mắt liền kêu thảm ngã xuống.
Thậm chí, thân thể của bọn hắn đã hóa thành mảnh vụn dưới lợi trảo cứng rắn sắc bén của quái vật. Chỉ ngắn ngủi tiếp xúc, hơn ngàn vị tu sĩ liền bị quái vật xé nát.
“Nhanh, mau trốn đi!” “Trốn đi.”
“Cứu, cứu mạng “
Có tu sĩ nhân tộc cũng có tu sĩ ma tộc, bọn hắn kinh hoảng chạy tứ tán.
Bọn quái vật gào thét theo sát phía sau, từ trên trời lao xuống thăng về phía Nhữ thành.
Các tu sĩ Nhữ thành đang xem náo nhiệt kinh hãi. “Đây, đây là cái gì?”
“Trông, trông rất kinh khủng.” “Thật đáng sợ.”
“Đây là quái vật xuất hiện từ địa ngục sao?”
“Trời ạ, chuyện gì xảy ra?” “Giết đi.”
“Trốn đi.”
Tiêu Y nhìn quái vật trên bầu trời, hiếu kì hỏi: “Nhị sử huynh, là Tế Thần hay Xương Thần?” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ai biết được, Tế Thần, Xương Thần có lẽ không chỉ có một tên, hoặc, vẫn còn chưa chết.” Quái vật màu đen quá thần bí cùng quỷ dị, hắn tuy nói cũng từng có tiếp xúc nhiều nhưng nói về hiểu rõ quái vật, hắn cũng không hiểu hơn người khác bao nhiêu.
Thiều Thừa cũng xuất hiện, nhìn lên phía trên bầu trời, lộ ra lo lắng: “Trung Châu, có thể chống đỡ nổi không?” Mặc dù đám Trung Châu này rất đáng ghét nhưng dù sao cũng là đồng loại, là nhân tộc. Những quái vật này đến sẽ hủy diệt thế giới, Thiều Thừa không hi vọng bọn chúng có thể thành công.
Người bên cạnh nhao nhao ghé mắt.
Đám Thiều Thừa đến từ Tề Châu bọn hắn dường như rất quen thuộc đối với những quái vật này?
Giản Bắc hỏi lần nữa: “Đại ca, bọn chúng có lai lịch gì?” Những người khác lộ vẻ tò mò không thôi, ngay cả hai ma tộc Gia Cát Huân, Chiêm Quý này cũng không ngoại lệ. Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không rõ, dù sao ngươi chỉ cần biết, Trung Châu tiêu rồi.” Tiêu Y giải thích nghi hoặc cho Giản Bắc bọn hắn: “Bọn chúng không rõ lai lịch, không biết là từ nơi nào xuất hiện.”
“Nhưng mà...” Tiêu Y nhìn thoáng qua Gia Cát Huần cùng Chiêm Quý, nghĩ nghĩ, cảm thấy nói ra cũng không sao, tuy nhiên vẫn xin ý kiến của Lữ Thiếu Khanh trước một chút rồi mới trình bày: “Nhị sư huynh, chuyện Bắc Mạc có thể nói ra không? “Nói đi, để ma tộc biết bọn hãn có lỗi với Bắc Mạc.”
Gia Cát Huân nhíu mày: “Bắc Mạc?”
“Bắc Mạc không phải đang yên lành sao? Có thể có chuyện gì chứ?”
Tiêu Y lắc đầu, trên mặt không hề có chút ý cười, trở nên hết sức nghiêm túc: “Nơi ngươi nói chẳng qua chỉ là Bắc Mạc mới, cái ta nói là Bắc Mạc cũ của Hàn Tinh trước kia.”
“Người của ma tộc các ngươi vì ngăn cản đám quái vật màu đen đã vứt bỏ mặc kệ ngàn vạn tu sĩ Bắc Mạc, phong tỏa triệt để Bắc Mạc, ngăn cách với Hàn Tỉnh.”
“Để ngàn vạn tu sĩ đau khổ giãy dụa dưới móng vuốt của quái vật, hơn nữa...”
Gia Cát Huân không thể tin được vào những gì mình nghe thấy: “Bắc Mạc mới, Bắc Mạc cũ?”
“Vì sao ta không biết?”
Lữ Thiếu Khanh liếc nàng ta một cái: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi?”
“Được ba trăm tuổi chưa?” “Mặc dù ngươi lớn hơn ta hơn trăm tuổi nhưng chuyện trước kia, ngươi biết không?” “Nhưng ngươi cứ đi về hỏi mấy lão cổ đồng của nhà ngươi, lật thử sách, có lẽ sẽ biết.”
Gia Cát Huân tức chết, ta lớn hơn ngươi, cần ngươi phải nói ra sao?”
Chiêm Quý cũng không dám tin tưởng: “Đây, đây là thật sao?”
Tiêu Y hừ một tiếng: “Ta cần phải gạt các ngươi?” “Chuyện ác bản thân các ngươi làm mà không dám thừa nhận sao?”
“Thời gian hàng trăm, hàng ngàn năm trôi qua, những tu sĩ đáng thương kia trở thành ngọn nguồn của quái vật, ma tộc các ngươi còn không biết xấu hổ tự xưng Thánh tộc?” “Ngọn nguồn?” Từ ngữ lần này khiến trong lòng mọi người giật mình: “Có ý gì?” Từ ngữ này vừa nghe thấy đã cảm thấy trong lòng lạnh run. Không phải giống như trong lòng mình đang nghĩ chứ? “Bị đồng bạn vứt bỏ, những ngày tháng đen tối không có hi vọng, các tu sĩ Bắc Mạc trầm luân bên trong bị một con quái vật cường đại thừa lúc vắng vẻ xông vào, trở thành tín ngưỡng của bọn hắn, được bọn hắn tôn xưng là Tế Thần.”
“Bọn hắn như gà vịt, sinh tức sinh sôi, con cháu đời đời kiếp kiếp bị quái vật mê hoặc, lao vào vòng tay hắc ám, bị Tế Thần chuyển hóa, trở thành quái vật dạng này.” Lúc Tiêu Y nói xong liền chỉ vào các quái vật võ cùng hung ác đang gào thét từ trên bầu trời lao xuống chém giết với tu sĩ.
Lời của Tiêu Y rất nhẹ nhàng, lại khiến cho tâm thần đám người chấn động.
Bọn hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được những tu sĩ bị vứt bỏ kia đã sống những ngày tháng bi thảm đến nhường nào.
Chẳng những bị đồng tộc vứt bỏ, còn phải bị kẻ địch nghiền ép.
Gia Cát Huân chấn kinh thật lâu, cắn răng: “Ta, ta không tin.”
Thánh tộc tự xưng rằng bản thân cao đẳng hơn nhân tộc, cho dù là thực lực hay phẩm hạnh cũng đều cao hơn nhân tộc. Nhưng lời của Tiêu Y khiến Gia Cát Huân biết Thánh tộc và nhân tộc, trên thực tế không hề khác gì nhau.
Tiêu Y khôi phục nụ cười, nàng thích nhất nhìn thấy dáng vẻ này của người khác, nàng cười hắc hắn: “Đây là những gì chúng ta tự trải qua.”
“Tự trải qua?”
Đám người một lần nữa kinh hãi.
Các ngươi dũng cảm thế sao? Quản Đại Ngưu là người đầu tiên bày tỏ không tin: “Thôi đi, khoác lác, tại sao không nói các ngươi xử lý luôn cả Tế Thần đi?”
Tế Thần à, vừa nghe là đã biết đáng sợ rồi.
Lữ Thiếu Khanh ồ lên một tiếng: “Làm sao ngươi biết?” Sau đó giáo huấn Tiêu Y: “Đã nói phải khiêm tốn, chuyện xử lý Tế Thần sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết chứ?”
“Cẩn thận người khác ghen ghét, làm việc tốt phải lưu danh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận