Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 164 - Nhị sư huynh tâm nhãn nhỏ



Chương 164: Nhị sư huynh tâm nhãn nhỏNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMấy người Trương Tòng Long rời đi, Tiêu Y rưng rưng nước mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh.“Nhị sư huynh, nhất định huynh đang đùa với ta, đúng không?”Nói đùa à? Nàng vừa mới Trúc Cơ thành công.Làm sao đánh với người ta được?Cho dù là Trương Chính cũng là Trúc Cơ tầng hai, cao hơn nàng đến hai cảnh giới đó.Lữ Thiếu Khanh lấy làm lạ, nhìn thẳng vào Tiêu Y hỏi: “Nhìn ta xem, muội thấy ta giống nói đùa chỗ nào?”Thấy ánh mắt chân thành của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y cảm giác được trời đất quay cuồng. Đây là thật.Nhị sư huynh thật sự muốn nàng đánh với Trương Chính của Quy Nguyên Các vào ba ngày sau sao?Tiêu Y không thể tin nổi mà cầu xin: “Nhị sư huynh, ta, ta sợ đánh không lại.”“Muội sợ cái cọng lông. Gã ta thì tính là gì?”Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm lắc đầu. Nha đầu này vẫn thiếu một chút lòng tự tin, sau này phải tiếp tục rèn luyện thêm mới được.“Người Kết Đan kỳ muội cũng đã đánh rồi, muội còn sợ nữa sao?”Mặc dù Tân Chí đã áp chế cảnh giới hạ thực lực để đánh với Tiêu Y.Nhưng Tiêu Y có thể khiến cho hắn ta bị thương, đủ để chứng minh thực lực của Tiêu Y.Có được kiếm ý, trên thực tế thực lực của Tiêu Y đã vượt qua nàng tưởng tượng.“Thế nhưng mà, gã ta, gã ta cao hơn ta đến hai cảnh giới dó. Nếu gã ta cùng cảnh giới với ta, ta sẽ đánh gã ta mười cái.”Lữ Thiếu Khanh cười ha ha hai tiếng, muội nghĩ hay lắm. Hắn nhắc nhở Tiêu Y: “Muội cho rằng vì sao ta lại cố ý chọc giận bọn họ?”“Muội cứ chuẩn bị cẩn thận đi, bọn họ sẽ không nương tay đâu.”Sắc mặt Tiêu Y trắng nhợt.Hạ Ngữ cùng Biện Nhu Nhu nghe thấy vậy cũng hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh lại muốn chọc giận mấy người của Quy Nguyên Các.Hạ Ngữ nhìn Lữ Thiếu Khanh, không nhịn được mà thầm cảm thán.Thì ra tất cả đều vì làm nền cho chuyện này sao?Biện Nhu Nhu thì đau lòng vì Tiêu Y, hằm hằm nhìn Lữ Thiếu Khanh. Gia hỏa này vẫn xấu xa như thế.“Ngươi làm vậy không phải càng làm khó Tiểu Y muội muội hơn sao?”Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc chững chàng đàng hoàng giải thích: “Tu hành nên dũng cảm khiêu chiến, đối diện trực tiếp với khó khăn.”“Mới có chút khó khăn này đã sợ sao? Lúc trước khi Đại sư huynh vừa mới Trúc Cơ đã chủ động đi tìm những người khác khiêu chiến, mục đích là để mình tiến bộ nhanh hơn.Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc như vậy khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy không quen.Tiêu Y còn đau khổ hơn, yếu ớt nhắc nhở: “Nhị sư huynh, ta không phải Đại sư huynh, ta cũng không lợi hại được như Đại sư huynh.”Lữ Thiếu Khanh cũng nhắc nhở: “Nhưng muội là sư muội của hắn ta.”Làm sư muội của Kế Ngôn, nhất định phải có lòng tự tin đó.Lúc này, Thiều Thừa mới xuất hiện.Tiêu Y như thấy được cứu tinh, nhanh chóng bổ nhào vào Thiều Thừa: “Sư phụ, sư phụ khuyên nhủ Nhị sư huynh đi.”Nhị sư huynh điên rồi.Thiều Thừa nhìn Lữ Thiếu Khanh, cũng không hiểu rõ lắm vì sao đồ đệ mình lại đem chiêu này ra.Mặc dù biết tên đồ đệ này không bao giờ làm chuyện gì vô nghĩa, nhưng ông vẫn muốn hỏi thêm một câu: “Tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì?”“Đừng có lấy an toàn của sư muội ra để đùa.”Người của Quy Nguyên Các làm việc vốn bá đạo, xưa nay chịu thiệt không bao giờ bỏ qua.Lữ Thiếu Khanh đưa ra ý kiến muốn để người bên dưới so tài, vừa vặn cho bọn họ cơ hội để trả thù.Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ nhẹ nhõm, nhìn Thiều Thừa nhắn nhủ yên tâm: “Yên tâm, không giày vò chết đệ tử của ngài đâu.”Thiều Thừa thấy vậy, không có ý định quản nhiều, chỉ nói: “Vậy thì tốt, đừng có đem phiền phức đến cho ta, bằng không ta đánh ngươi.”Sau đó ông vỗ vỗ đầu đồ đệ như vỗ đầu chó con: “Nghe lời Nhị sư huynh con đi.”Tiêu Y trợn mắt há mồm ngốc nghếch.Sư phụ, con cũng là đồ đệ của ngài mà.Vì sao ngài không giúp con?Hạ Ngữ cùng Biện Nhu Nhu bó tay rồi.Có sư phụ như thế sao?Hoàn toàn là chưởng quỹ vung tay vô trách nhiệm!Đến chỗ dựa cuối cùng cũng đổ, Tiêu Y tuyệt vọng.Không thể trốn thoát được ma trảo của Nhị sư huynh.Thiều Thừa nói: “Được rồi, về trước đi.”Lữ Thiếu Khanh duỗi lưng một cái, nói: “Vừa vặn, tiết kiệm được không ít công phu, không cần đi tìm đám cháu trai Quy Nguyên Các kia.”Dường như Tiêu Y hiểu ra chuyện gì đó.Nàng nói suy đoán trong lòng mình ra.“Nhị sư huynh, ngươi nguyện ý xuống núi dùng cơm là muốn tiện thể tìm người của Quy Nguyên Các, để cho bọn họ tới so tài với ta sao?”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không phải.”Không phải sao?Mình đoán sai rồi sao?Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Nhị sư huynh.Không phải mưu đồ đã lâu sao?Ngay khi Tiêu Y suy đoán, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói.“Ăn cơm là thứ yếu, chủ yếu là tìm chút chuyện cho muội làm.”Hai mắt Tiêu Y tối đen, thì ra mình đoán không sai.Quả nhiên Nhị sư huynh đến là vì mình.Bằng không, làm sao lại chủ động đòi mình mời ăn chứ?Tiêu Y nghĩ thông suôt xong, trong lòng lạnh ngắt.“Nhị sư huynh, ta đắc tội huynh chỗ nào sao?”Tiêu Y nước mắt rưng rưng, bưng Tiểu Hồng trong tay.Nàng biết chỉ có mình đắc tội với Nhị sư huynh mới có thể bị Nhị sư huynh cố ý chiếu cố như thế.Bằng không, làm gì có chuyện Nhị sư huynh mặc kệ sống chết của mình?Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn nàng, đầy nghi hoặc hỏi một cách kỳ quái: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”“Nói cứ như thể ta keo kiệt lắm ấy.”“Cảnh cáo muội, nếu muội còn nói xấu ta như thế trước mặt người ngoài như thế, sau này ta không tìm được đạo lữ sẽ chỉ tìm muội hỏi tội thôi đấy.”Trong lòng Tiêu Y gào lên không tin một trăm lần.Nhị sư huynh này của mình cái gì cũng tốt, duy chỉ có tâm nhãn rất nhỏ.Không thấy cả Đại sư huynh cũng bị bán sao?Nhưng Tiêu Y không rõ, gần đây mình đâu có đắc tội với Nhị sư huyn?Lần gần đây nhất mình đắc tội với Nhị sư huynh là muốn áp chế Nhị sư huynh.Bỗng nhiên!Chấn kinh!Kinh hoàng!Tiêu Y nhìn sư phụ. Nàng đã đoán ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận