Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1788

Chương 1788
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Mà các đồng bạn của Lữ Thiếu Khanh cũng chấn động vô cùng.
Đặc biệt là Giản Bắc. Hắn ta chấn động kinh ngạc hô lớn: “Đây… đây là cái gì?”
Thân là truyền nhân dòng chính của một trong năm nhà ba phái, kiến thức của hắn ta rất rộng rãi.
Nhưng kiếm quyết mà Lữ Thiếu Khanh đánh ra đã vượt ra khỏi nhận biết của Giản Bắc.
Trên thế giới này có loại kiếm quyết kinh khủng này không?
Những người khác cũng bị kinh trụ, thật đáng sợ!
Mà Doãn Kỳ và Quản Đại Ngưu đã từng thấy Tiêu Y đánh ra một chiêu này, nhưng khi đó chiêu này không có được uy lực khủng bố như thế.
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Y, hy vọng có được câu trả lời từ nàng.
Thấy mọi người khiếp sợ như thế, Tiêu Y rất đắc ý. Ha ha, các ngươi mới là đồ nhà quê, chưa từng thấy qua việc đời hả?
Tiêu Y cười hà hà giới thiệu: “Đây là kiếm quyết mổ heo.”
Mổ… kiếm quyết mổ heo?
Sắc mặt mọi người cực kỳ khó chịu, trong lòng có một vạn con thảo nê mã muốn lao qua.
Nhưng không biết lao qua từ đâu.
Cận Hầu không nhịn được mà ngứa mắt, quát lên: “Kiếm quyết mổ heo?”
Sao không gọi là kiếm quyết giết chó?
“Ngươi cho rằng chúng ta là đồ ngốc sao? Có cái ngốc nào sẽ lấy cái tên này?”
Dù là kẻ kẻ địch nhưng mọi người cực kỳ đồng tình với câu nói này của Cận Hầu.
Kiếm quyết khủng bố như thế lại đặt tên là kiếm quyết mổ heo, thật sự là… mất cả đẳng cấp của nó.
Giản Bắc cũng thấy phung phí của trời, đau lòng nhức óc, tức giận bất bình khiển trách: “Ai đặt cái tên này chắc chắn là một thằng ngốc, có thể đặt cái tên khác không?”
Đặt cái tên gì cũng được, chứ “kiếm quyết mổ heo”… không xứng.
Kiếm quyết khủng bố như thế, không đặt cho một cái tên vểnh mông lên tận trời cũng có lỗi với uy lực của nó.
Tiêu Y liếc nhìn hắn ta: “Đây là Nhị sư huynh của ta đặt tên, ngươi có ý kiến gì?”
Giản Bắc lập tức đổi giọng: “Đại ca uy vũ, đặt tên cũng có phong cách riêng, không đi theo con đường bình thường. Dùng cái tên này để mê hoặc kẻ địch, quả nhiên là đại ca nghĩ chu đáo.”
Quản Đại Ngưu cũng muốn chê bôi, nhưng biết Lữ Thiếu Khanh đặt tên thì lập tức im mồm.
Hắn ta nhìn qua chiến trường đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, thì không nhịn được mà hỏi: “Sẽ không bị xử lý như thế chứ?”
“Ma tộc nhằm vào tên hỗn đản kia mà chỉ có thế thôi sao? Sẽ không có chuẩn bị nào khác ở phía sau chứ?”
Quản Đại Ngưu cảm thấy nếu Ma tộc đã lựa chọn thủ đoạn này mà chỉ dựa vào một mình Long Kiện thì có thất bại cũng chỉ là đáng đời.
Bỗng nhiên, Kế Ngôn mở mắt, đứng dậy.
“Đại sư huynh!”
Kế Ngôn đột nhiên đứng dậy dọa cho cả đám người nhảy lên.
Thậm chí Tiêu Y còn đoán, không phải Đại sư huynh muốn xử lý Giản Bắc chứ?
Không thể chấp nhận có người nói xấu Nhị sư huynh sao?
“Đại sư huynh, sao vậy?”
Nhưng sau khi hỏi xong, nàng mới phát hiện khí tức của Kế Ngôn.
Khí tức của Kế Ngôn như nước đun sắp sôi, đang âm thầm lăn lộn.
Khí tức bức người, đứng bên cạnh hắn như đứng cạnh núi lửa, sóng nhiệt không ngừng lan rộng khiến cho người ta cảm thấp áp bách nặng nề.
Không chỉ Tiêu Y, ngay cả những người khác, trái tim của nhảy lên một cái.
Kế Ngôn sẽ đột phá ư?
Không để ý tình trạng bản thân, Kế Ngôn nhìn ra phía xa, dù hiện tại hắn ta đang bị thương nghiêm trọng nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, dường như vĩnh viễn không bao giờ trùng xuống.
Kế Ngôn nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Kẻ địch không chỉ có một!”
Kẻ địch không chỉ có một?
Đầu tiên ba người Tiêu Y sững sờ, sau đó mới hiểu ra.
Với Kế Ngôn mà nói những Hóa Thần Ma tộc đã bị đánh cho tàn phế kia không đáng để ý.
Kẻ địch thật sự chỉ có Luyện Hư kỳ.
Ý Kế Ngôn là, Ma tộc ở đây không chỉ có mình Long Kiện là Luyện Hư kỳ sao?
Mấy người Tiêu Y hít một hơi khí lạnh.
Một Long Kiện đã khó chơi thế rồi, lại đến thêm một người nữa, Lữ Thiếu Khanh có trâu bò hơn nữa cũng phải quỳ thôi.
Nhưng mọi người lại có vẻ nghi ngờ điều này.
Thật sự Ma tộc có hai vị Luyện Hư kỳ ở đây sao?
Còn có một vị Luyện Hư kỳ Ma tộc nữa trốn một bên sao??
Mọi người đều nhìn ra xa, phía xa đã dừng nổ, Long Kiện bị đánh ngã xuống đất, không biết sống chết thế nào.
Lữ Thiếu Khanh giơ cao Mặc Quân Kiếm, chuẩn bị ra đòn lần nữa, ánh sang trên đỉnh đầu lấp lánh, bất kỳ lúc nào cũng có thể lần nữa giáng lâm tấn công kẻ địch.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh đột nhiên dừng tay lại, thiên địa dần dần sáng trở lại, tinh không biến mất, mặt trời lại hiện ra.
Lữ Thiếu Khanh trầm mặc một lát, ánh mắt như điện giật, gắt gao nhìn chằm chằm một hướng rồi bỗng nhiên nói: “Ra đi!”
Thật sự có một vị Luyện Hư kỳ khác sao?
Tiêu Y và mọi người đều thất kinh.
Sau mấy hơi thở, một giọng nữ vang lên: “Hừ!”
Sau đó, một bóng đen xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh và mọi người.
“Là Lộ đại nhân!”
“Lộ đại nhân cũng tới sao?”
“Ha ha, tốt quá rồi, là Lộ đại nhân!”
“Là Lộ đại nhân, tiểu tử nhân tộc chết chắc rồi.”
“Là Lộ đại nhân Truy Giáp Thánh Vệ, ha ha, chúng ta thắng chắc rồi.”
Sáu vị Hóa Thần Ma tộc bị thương mừng rỡ như điên, nhao nhao hô lên.
Mấy người Tiêu Y thì vô cùng kinh hãi.
Quả nhiên Ma tộc vẫn còn một vị Luyện Hư kỳ khác.
Thế cục lập tức biến đổi vô cùng ác liệt.
Lữ Thiếu Khanh đối phó với một mình Long Kiện đã rất khó rồi, lại có thêm một người nữa xuất hiện, dù là Tiêu Y rất tin vào Lữ Thiếu Khanh cũng không còn tự tin nữa.
Tiêu Y tức giận quá, bèn cho Quản Đại Ngưu một cước: “Cái đồ miệng quạ đen nhà ngươi!”
“Đáng ghét!”
Quản Đại Ngưu vừa che mông vừa ấm ức nói: “Cái này liên quan gì đến ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận