Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 103 - Có người muốn bắt nạt sư đệ của ngươi



Chương 103: Có người muốn bắt nạt sư đệ của ngươiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh lại dội cho nàng một chậu nước lạnh.“Trong tay đệ đệ của hắn ta có một tấm linh phù cấp bốn, hắn ta làm ca ca, thế nào cũng sẽ có.”Tiêu Y sụp đổ, méo miệng, cao hứng hụt.Thì ra là coi trọng đồ của người ta.Tiêu Y khó chịu hừ hừ nói: “Nói không chừng hắn ta sợ không dám tới đâu.”Lữ Thiếu Khanh lại tự tin vô cùng: “Yên tâm, nhất định sẽ tới.”“Vì sao?”Tiêu Y không hiểu.“Vì nghe huynh nói chúng ta cùng Hạ Ngữ sư tỷ sẽ tách ra sao? Hắn ta không ngốc, sẽ không nghi ngờ đây là kế sách nghi binh của huynh sao?”Lữ Thiếu Khanh cười: “A, không phải muội mù chữ sao? Không ngờ cũng biết kế sách nghi binh?”Tiêu Y kháng nghị: “Ta không mù chữ, chỉ là ta không thích đọc sách thôi.”“Nói vậy thì văn hóa của muội cao lắm nhỉ?”Tiêu Y đắc chí nghênh đầu, chân nhỏ đắc ý lắc lư.Lữ Thiếu Khanh nói: “Vừa xinh, về nhà nhớ viết cho ta một ngàn tám trăm, à không, tám ngàn chữ tâm đắc.”Tiêu Y ngạc nhiên, chân nhỏ khựng cứng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, khó mà tin nổi, sắc mặt dần dần hoảng sợ.“Nhị sư huynh, huynh…. Huynh nói cái gì?”Lữ Thiếu Khanh nói: “Tâm đắc đó, muội xem, những gì muội học được, chiến đấu thế nào, phạm phải sai lầm gì, ngày sau phải cải tiến ra sao, viết ra hết cho ta.”“Ít nhất tám ngàn chữ, thiếu một chữ ta cạo tóc muội, cho muội đi làm ni cô tu Phật.”Hai mắt Tiêu Y tối sầm, toàn thân lảo đảo ngã quỵ.Nàng vội vàng nắm lấy nhánh cây, kêu lên như con khỉ bị dọa sợ, ôm chặt cành cây: “Nhị sư huynh, huynh nói đùa với ta sao?”“Nhị sư huynh, trò đùa này không vui tí nào đâu.”Lữ Thiếu Khanh nói: “Ai đùa với muội?”“Đây là nhiệm vụ.”Tiêu Y bò lại trên cây, nhảy sang nhánh cây mà Lữ Thiếu Khanh đang ngồi, nịnh nọt cười cười: “Nhị sư huynh, huynh tha cho ta đi.”“Huynh bảo ta viết tám ngàn chữ, còn không bằng giết ta luôn đi.”Nói đùa. Tiêu Y cảm thấy từ nhỏ đến lớn gộp lại nàng còn chưa viết được tám ngàn chữ đâu.Hiện giờ muốn nàng viết cái gì mà tám ngàn chữ tâm đắc, thật sự là muốn mệnh của nàng mà.Tiêu Y chớp chớp mắt mấy cái tỏ vẻ đáng yêu.Nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn kiên định, tức giận đẩy Tiêu Y trên người mình xuống.Thấy mình không thể khiến Lữ Thiếu Khanh đổi ý, Tiêu Y thở phì phì nhảy lại cành cây đối diện.Nàng thở phì phì nói với Lữ Thiếu Khanh: “Chờ đó, Muội đi tìm sư phụ, tìm đại sư huynh, nhờ họ giúp.”Lữ Thiếu Khanh chẳng quan tâm: “Đi đi, nếu họ đồng ý, muội cũng không cần viết nữa.”Tiêu Y hơi nhụt chí, nghĩ lại sư phụ và đại sư huynh, nàng cảm thấy hy vọng cũng không lớn.Lúc này, nàng cảm thấy cuộc đời không còn gì để luyến tiếc nữa.Tám ngàn chữ đấy, còn khó hơn cả tu luyện tấn cấp nữa.Nhưng Tiêu Y cũng không từ bỏ, trong lòng âm thầm thề.Nhất định phải tìm cơ hội để nhị sư huynh tha cho.Tiêu Y tiếp tục hỏi: “Nhị sư huynh, dù Tân Chí có tới, nhưng còn những người khác thì sao?”“Nếu những người khác cũng tới, huynh không sợ sao?”Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Ta chờ bọn họ đến cả là để dễ dàng hốt gọn một mẻ đấy.”Được rồi, đúng là có ý định giết người diệt khẩu đấy.Nhưng Tiêu Y vẫn không hiểu, hỏi lại: “Nhị sư huynh, vì sao không ra tay trong bí cảnh ạ?”“Có Hạ Ngữ sư tỷ hỗ trợ, có thể nhẹ nhàng giết hết bọn họ.”Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội tưởng ta không muốn à? Nhưng Hạ Ngữ sư tỷ không phải người thích lạm sát, nàng có được đồ mình muốn sẽ không ra tay với người Điểm Tinh Phái đâu.”Lữ Thiếu Khanh đã nhìn thấy rất rõ điểm này.Công pháp Hạ Ngữ tu luyện quan trọng là tâm cảnh bình thản, không thể dễ dàng trở thành kẻ địch với người khác, càng sẽ không chủ động giết chóc.Với tính cách của Hạ Ngữ, muốn nàng hỗ trợ giết người là không thể.Khi Hạ Ngữ đánh bại Tuyên Vân Tâm, Lữ Thiếu Khanh đã nhận ra.Rõ ràng có thể một đòn giết gọn, nàng lại chùn tay lại.Lại nói, Song Nguyệt Cốc là phú bà, khẳng định trong tay Hạ Ngữ có không ít bảo bối.Nếu muốn giết Tuyên Vân Tâm, ném bảo bối ra một cái, không tin Tuyên Vân Tâm có thể ngăn được.Nhưng mà Hạ Ngữ không có.Hơn nữa, có thêm nha đầu Biện Nhu Nhu kia, Lữ Thiếu Khanh không có ý định làm phiền đến mấy nàng Hạ Ngữ.“Bọn họ đông như thế, Nhị sư huynh tự tin chứ?”Lữ Thiếu Khanh nói: “Chờ chút sẽ biết.”Tiêu Y còn muốn hỏi thêm, nhưng Lữ Thiếu Khanh không kiên nhẫn được nữa chặn miệng: “Có thời gian ở đây nói nhảm, không bằng ngồi đả tọa một lúc hồi sức đi.”Tiêu Y méo miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn, nuốt mấy viên thuốc, yên lặng tu luyện.Lữ Thiếu Khanh nằm lại.Trên nhánh cây, nhắm mắt lại, hô hấp bình thản, tựa như đang ngủ thiếp đi.Tiểu Hồng ghé vào bên cạnh Tiêu Y, nhắm mắt lại, cũng y như đang ngủ.Gió mát phe phẩy, cực kỳ an tĩnh.Hơn nửa ngày trôi qua, Lữ Thiếu Khanh mở mắt, ngồi dậy, nhìn phía xa xa, hướng đó là cửa tiến vào bí cảnh.Tiêu Y phát giác được động tĩnh của Lữ Thiếu Khanh.Nàng mở to mắt, hỏi: “Nhị sư huynh, đến rồi sao?”Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Tới rồi.”Sau đó, hắn lại nổi giận: “Sao lại chỉ có một người? Phách lối vậy sao? Không ngờ lại không thèm coi trọng ta, lẽ nào lại như vậy? Tên ghê tởm, nhất định phải phiền toái thế sao?”Tiêu Y không hiểu: “Nhị sư huynh, huynh nói gì vậy?”Lữ Thiếu Khanh hừ hừ: “Chỉ có tên Tân Chí kia tới, không thấy tăm hơi những người khác đâu.”Tiêu Y lại hỏi: “Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?”Lữ Thiếu Khanh hơi đau đầu, nói: “Ta cũng không biết, ta cho là bọn họ sẽ đến hết. Tính sai rồi.”“Nữ nhân kia, không đơn giản.”Trước khi Lữ Thiếu Khanh rời đi còn cố ý khiêu khích Tuyên Vân Tâm.Theo lý mà nói, đáng lẽ Tuyên Vân Tâm cũng sẽ tới.Cho dù không động thủ, nhìn mình bị giết chắc hẳn cũng giúp nàng ta phát tiết cơn giận chứ?Không ngờ lại không đến?Chẳng mấy chốc, Tân Chí xuất hiện ở phía xa xa, hắn ta cũng đã nhận ra Lữ Thiếu Khanh.Tốc độ của hắn ta chậm lại, chậm rãi đi tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận