Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 947. Thành nhà giàu mới nổi



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKhí linh ngây ngẩn cả người, lúc này nó mới dám quay đầu, nhìn Lữ Thiếu Khanh rơi vào tu luyện.Trong lòng khí linh càng thêm sợ hãi.Tên nhân loại đáng ghét đó rốt cuộc có lai lịch gì?Sao lại được một vị tồn tại như vậy che chở.“Chủ nhân, cái này...”Khí linh thuận thế kêu chủ nhân: “Nếu như nhận hắn làm chủ, chỉ sợ...”Khí linh cũng rất khó khăn, bị đánh ấn ký lên, đến lúc đó sẽ không có chút bảo lưu nào với chủ nhân thật sự, sẽ không được vi phạm mệnh lệnh chủ nhân, tất thảy đề đặt mệnh lệnh chủ nhân lên hàng đầu.Đến lúc đó nếu mệnh lệnh của nữ nhân xung đột với mệnh lệnh của Lữ Thiếu Khanh, nó sẽ chỉ chấp hành mệnh lệnh của Lữ Thiếu Khanh.Đánh ấn ký rồi thì nó sẽ không làm gì được tên khốn này.Nữ nhân hiểu ý khí linh, vung tay lên, một đạo quang mang chui vào trong cơ thể nó.Khí linh cảm giác linh hồn của mình lớn mạnh một chút dẫn đến Xuyên Giới bàn cũng phát ra quang mang, phẩm giai có xu thế tăng lên.Nhưng bên trong còn có rất nhiều ảo diệu mà nó không nhận ra được.Nữ nhân thản nhiên nói: “Được rồi, về sau ta có lời truyền đạt cho ngươi thì ngươi cứ chấp hành là được.”Tiếp đến, nàng ta vung tay lên, khí linh trở về trong Xuyên Giới bàn, Xuyên Giới bàn lại trở lại trữ vật giới chỉ của Lữ Thiếu Khanh.Về phần Lữ Thiếu Khanh, hắn không hề nhận ra hết thảy những việc này.Hắn đắm chìm trong vận chuyển công pháp tu luyện, hấp thu linh khí ngoại giowis, chuyển hóa linh lực, đang không ngừng rèn luyện mình, tăng thực lực lên.Theo thời gian trôi qua, không đến một năm, trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh truyền đến một tiếng nổ ầm ầm, như tiếng sấm trầm trầm.Linh lực ngoại giới bị Lữ Thiếu Khanh thôn tính hấp thụ với tốc độ nhanh nhất, như nước sông không ngừng tuôn trào lấp kín hồ nước khô cạn.Tiếng nổ ầm ầm trong cơ thể dần dần biến mất, khí tức của Lữ Thiếu Khanh cũng ổn định lại.Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, hai đạo quang mang mãnh liệt như thần kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía.Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng sáu!Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng, lại tăng thêm vài phần lực tự vệ.Tính toán thời gian, còn bốn năm nữa, Lữ Thiếu Khanh không lãng phí thời gian.Hắn lấy ra Tịch Diệt Tru Tinh Kiếm lần trước đạt được ra tiếp tục tham ngộ.Rất nhanh thời gian trôi qua từng ngày , chờ đến khi thời gian kết thúc, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời lập tức rời đi. Quá mệt mỏi.Sau khi đi ra Lữ Thiếu Khanh lại ngã xuống đất nằm ngáy o o.Mãi cho tới khi Đàm Linh tìm đến cửa thì đã cách ngày tỷ thí kết thúc ba ngày.Lần này tỷ thí, minh tinh nổi bật nhất không thể nghi ngờ là Kế Ngôn.Đấu với Mộc Vĩnh, đánh bại Kiếm Nhất, Loan Hi, giết Gia Mộc, Đằng Hưng, ngăn cản hơn mười người vây công.Đặc biệt là màn cuối cùng kia đã dọa rất nhiều người sợ hãi.Bọn hắn không biết Kế Ngôn làm như thế nào sống sót từ trong vây công của mười mấy người.Sau khi tỷ thí kết thúc, có vô số người muốn đến bái phỏng Kế Ngôn.Kết giao, lôi kéo, thăm dò... các loại mục đích đều có.Tuy nhiên bọn hắn đều bị Đàm Linh ngăn lại.Đối mặt với người tới tận cửa mỗi ngày, Đàm Linh giận đến mức nghiến răng.Kế Ngôn trốn đi, Lữ Thiếu Khanh cũng không ra mặt, để nàng ta ra mặt từ chối khiến nàng ta giống như thị nữ của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh vậy, giúp hai người đó chùi đít, thu thập tàn cuộc.Tuy nhiên điều khiến nàng ta vui vẻ là, ba người Thôi Thanh, Kiếm Lan, Loan Tinh Duyệt đều đem linh thạch đánh cược tới.Mặc dù không quan tâm linh thạch, nhưng có một khoản thu nhập ngoài định mức tâm trạng tóm lại vẫn rất tốt.Hơn nữa còn có thể thắng được ba người Thôi Thanh, coi như trút được cơn giận, tâm trạng càng thêm đắc ý.Duy chỉ có một điểm khiến nàng ta không hài lòng là tên khốn kiếp kia kiếm được nhiều lắm. Tiền vốn của nàng ta là đi mượn, còn phải trả cho Lữ Thiếu Khanh, hơn nữa, còn phải trả lãi.Đàm Linh cầm linh thạch ba người đem tới đi tìm Lữ Thiếu Khanh.Đi vào chỗ ở của Lữ Thiếu Khanh, tiểu viên hầu vẫn đang ở chân núi khiêng cự mộc tu luyện.So với dáng vẻ cật lực trước đây, giờ tiểu viên hầu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi.Cự mộc vạn cân nó đã có thể khiêng vờn quanh ngọn núi nhỏ chạy bộ, chạy cho mặt đất thùng thùng rung động, như địa chấn tới vậy.Đương nhiên, hư hại mà nó tạo thành cũng rất lớn.Nhưng Đàm Linh đã không thèm để ý nữa.Trước đó nàng ta giận Lữ Thiếu Khanh cũng đã phá hoại khá nhiều, liếc nhìn sang, nơi xa còn có một đỉnh núi trụi lủi, đó là kiệt tác của nàng ta.Đàm Linh kêu lên một tiếng với tiểu viên hầu, hỏi Lữ Thiếu Khanh đang ở đâu, đang làm gì.Tiểu viên hầu ném cự mộc xuống một cái, từ từ chạy tới, chỉ vào đỉnh núi kêu lên.“Cái gì, lại đi ngủ?”Đàm Linh vừa nghĩ tới dáng vẻ vô lại cà lơ phất phơ kia của Lữ Thiếu Khanh thì trong lòng nàng ta liền cáu giận khó hiểu.Cái tên khốn kiếp đáng ghét này, sư huynh của ngươi đang nghiêm túc tu luyện, lúc tỷ thí nở rộ hào quang, một tiếng hót khiến người ta kinh hãi.Ngươi thì sao chứ?Chưa từng thấy ai lười như ngươi.Nàng ta thở phì phò đi đến đỉnh núi, nhìn đỉnh núi bị mấy mù màu trắng che giấu, nàng ta hét lớn: “Trương Chính, ra đây!”Không có động tĩnh, sương trắng mịt mờ, chậm rãi lượn lờ, như là tiên cảnh. Hết chương 947.

Bạn cần đăng nhập để bình luận