Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 172 - Bắt đầu tu luyện một lần nữa



Chương 172: Bắt đầu tu luyện một lần nữaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrương Tòng Long nghĩ thế nào cũng không ngờ nổi mình bình thường cao cao tại thượng, từ khi đi vào Lăng Tiêu Phái, gặp Lữ Thiếu Khanh thì liên tiếp bị kinh ngạc.Đáng hận hơn là, gã ta không cách nào phản kích.Lữ Thiếu Khanh dựa được vào ngọn núi lớn là Thiều Thừa, ăn gã ta đến không còn cả xương.Lữ Thiếu Khanh khiến gã ta cảm thấy cực kỳ khó chơi, dù là đối mặt với Kế Ngôn gã ta cũng cảm thấy không đến mức khó đến thế.Kế Ngôn trực lai trực vãng, dù có thua trong tay Kế Ngôn cũng không đánh chó mù đường như Lữ Thiếu Khanh.Chỉ có thể coi như không nhìn thấy hắn.Khi ấy gã ta còn cảm thấy Kế Ngôn cũng không đến nỗi đáng hận quá như thế.Hôm nay mới phát hiện, so với Kế Ngôn, cách làm của Lữ Thiếu Khanh lại càng đáng hận hơn.Chờ đấy. Ngươi cứ chờ đấy cho ta, một ngày náo đó ngươi sẽ không còn ở Lăng Tiêu Phái nữa, đến khi đó ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.Nhìn đám đệ tử Quy Nguyên Các hoành hành bá đạo cứ như vậy mà yên lặng rời đi.Trước mặt Lữ Thiếu Khanh, bọn họ không chiếm nổi tí lợi ích nào, chỉ có thể xám xịt bỏ chạy, trong lòng Biện Nhu Nhu rất phức tạp.Ngay cả Trương Tòng Long cũng không chiếm được lợi lộc gì trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nàng lại càng không cần phải nói.Trong đầu nàng nhớ tới Hạ Ngữ sư tỷ.Xem ra tạm thời không nên trêu chọc vào hắn, chờ sau này có cơ hội mới giáo huấn hắn cho thật kỹ. Biện Nhu Nhu thầm nói với mình như vậy.Chờ cơ hội đi. Cái này gọi là tạm thời nhịn.Chủ yếu là vì hiện tại thực lực của Lữ Thiếu Khanh cường hãn, hắn lại vô sỉ, Biện Nhu Nhu cảm thấy mình không thể làm gì được Lữ Thiếu Khanh.Tiếp tục đối đầu với Lữ Thiếu Khanh sẽ không có lợi gì cho mình.Trên thực tế, Biện Nhu Nhu còn chưa phát hiện ra mình đã sợ Lữ Thiếu Khanh rồi.Sợ từ khi nào thì nàng cũng không biết.Hạ Ngữ thấy bọn Trương Tòng Long xám xịt rời đi, chỉ để lại bóng lưng thất lạc cô tịch.Nàng quay sang nhìn sư muội của mình, nàng không hy vọng đến khi đó sư muội cũng như vậy.Để ý thấy ánh mắt Hạ Ngữ, Biện Nhu Nhu cười khổ: “Sư tỷ, muội biết phải làm sao mà, muội sẽ không tìm hắn gây sự đâu.”“Có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.”Hạ Ngữ rất vui, sư muội của mình nghĩ thông rồi.Trên thực tế đối địch với một kẻ như Lữ Thiếu Khanh không có một tí lợi ích nào.Tiêu Y nhảy nhảy nhót nhót chạy đến bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, bèn đưa tay đòi hắn linh thạch, lại bị Lữ Thiếu Khanh tét cho một cái.“Ta rất nghèo, đừng có nghĩ tới linh thạch của ta.”“Nhị sư huynh.” Tiêu Y xoa xoa bàn tay nhỏ của mình, phản ứng lại: “Ngươi đang tính kế Trương Tòng Long sao?”Xem ra không phải sư huynh đào hố cho mình mà là đào hố cho Trương Tòng Long.Hôm nay chẳng những Trương Tòng Long thua linh thạch, mà mặt mũi cũng bị ném xuống đất giẫm thật mạnh.Lữ Thiếu Khanh không trả lời vấn đề này, sư muội ngốc có thể nghĩ tới đây cũng coi như không tệ. Lữ Thiếu Khanh dặn nàng: “Đưa mấy người Hạ Ngữ sư tỷ về đi.”Hạ Ngữ không muốn rời khỏi đây, bỗng nhiên hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, không biết ta có thể ở lại Thiên Ngự Phong một thời gian không?”Đêm xuống, Lữ Thiếu Khanh chuẩn bị về phòng mình.Hôm nay giới chỉ gửi đồ đến.“Chín vạn linh thạch, một vạn linh thạch sáu tháng, vậy là được khoảng bốn năm rưỡi.”Hôm nay, đánh cược với Trương Tòng Long kiếm được hơn hai vạn sáu ngàn viên linh thạch hạ phẩm.Cộng thêm bốn vạn sáu ngàn viên linh thạch hạ phẩm ban đầu.Còn về hai vạn thêm vào.Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Tiêu Y.Nhịn không được mà thở dài: “Thật là phiền phức, không muốn ở lại đây nữa.”Sau khi Hạ Ngữ về, thì khoảng mười ngày nữa sẽ đến khánh điển của Lăng Tiêu Phái.Nàng đề xuất bỏ linh thạch ra để thuê nơi này ở lại vài ngày.Đương nhiên Lữ Thiếu Khanh không muốn, hắn thấy Hạ Ngữ chính là một cái máy chế tạo phiền phức.Cho dù nhiều linh thạch hơn hắn cũng không muốn.Nhưng hắn từ chối cũng vô dụng, có sư phụ ở đây, hắn không cách nào từ chối.Cuối cùng, hắn dứt khoát mở miệng sư tử, mỗi người một vạn linh thạch.Hạ Ngữ cũng rất thẳng thắn, trực tiếp đưa ra hai vạn viên linh thạch hạ phẩm để cho mình và Biện Nhu Nhu có thể ở lại Thiên Ngự Phong này một thời gian ngắn.“Thật là phiền phức.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu “Đẹp trai quá cũng không được.”“Được rồi, để ứng đối với phiền phức, vẫn nên tăng cường thực lực của mình mới phải.”Về đến phòng, Lữ Thiếu Khanh kiểm tra trận pháp và cấm chế được bố trí trong phòng xong thì biến mất.Xuất hiện trong gian phòng trắng, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên ồ lên một tiếng.Hắn đi tới trước bàn ngọc, linh bài bày bên trên có hơi thay đổi.Lần trước khi tiến vào, trên mặt linh bài vẫn bóng loáng như gương, không có một cái gì.Hiện tại, trên đó hình như có một vài chữ viết.Rất nhạt, nhưng trong mắt tu sĩ, loại biến hóa này rất rõ ràng.Lữ Thiếu Khanh nhìn một lát rồi đoán: “Không phải là biến hóa sau lần nuốt linh thạch trước chứ?”Hắn gõ gõ bàn ngọc, nói với linh bài: “Này, ma quỷ, ngươi biến hóa thế này là tốt hay không”“Không có thứ gì tốt để cảm kích ta sao?”Hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ câu trả lời nào.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Chết lâu vậy rồi vẫn còn giả bộ chết nữa.”Mặc dù không biết linh bài là của ai, nhưng hắn khẳng định địa vị người này chắc chắn lớn hơn mình tưởng.Nói không chừng là tu sĩ đại lão.Đại lão thế này nhiều đồ tốt lắm, đồ vật rỉ ra từ kẽ tay cũng đủ cho hắn hưởng dụng không hết.Lữ Thiếu Khanh lấy hết chín vạn viên linh thạch hạ phẩm hôm nay kiếm được ra.Đổ toàn bộ vào trong lư hương trước linh bài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận