Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2093

Chương 2093Chương 2093
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Mười tỷ viên linh thạch, quá xa vời, móa nó, đến lúc đó tuyệt đối phải tính thật kỹ lợi tức với bà chim già, không trả ta bảy phần lợi tức là không xong với ta đâu.”
Lữ Thiếu Khanh mang tâm trạng nặng nề như cúng bái người chết đi đến trước quan tài, nhẹ nhàng vỗ vỗ quan tài: “Tiểu đệ, cho thêm chút sức đi, ngươi cũng lớn rồi mà, không cần nhiều linh thạch như vậy, đúng không?”
“Ăn ít một chút, có thể không ăn thì đừng ăn, nghe lời, ăn nhiều không tốt.” “Không phải ta tiếc linh thạch đầu, ta lo cho ngươi thôi, sợ ngươi ăn nhiều sẽ trúng độc linh khí, đến lúc đó chất bất đắc kỳ tử thì biết làm sao bây giờ?”
“Nghe lời, ngoan.”
Lữ Thiếu Khanh vừa nói vừa luyến tiếc không rời bỏ từng viên linh thạch vào lư hương. Một viên, hai viên, một ngàn, một vạn, ngàn vạn, một trăm triệu.
Từng viên linh thạch không ngừng bỏ vào trong lư Hương, linh khí bị thôn phệ, linh thạch hóa thành cặn bã. Quang mang bắt đầu lấp lánh, mắt trần có thể thấy linh khí bắt đầu khôi phục. “Fuck!“ Lữ Thiếu Khanh đau lòng không thôi: “Ăn nhanh như vậy, không sợ nghẹn chết ngươi sao?”
Cũng chỉ trong chưa tới một khắc đồng hồ ngắn ngủi, một trăm hai mươi triệu viên linh thạch bị tiêu hao hết.
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn trữ vật giới chỉ, vết nứt bên trên chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng khôi phục được một phần ba. Tính toán số lượng, Lữ Thiếu Khanh muốn đập đầu chết ngay tại chỗ.
Ba vết nứt trước đó chẳng qua chỉ khoảng hai mục tiêu nhỏ rưỡi.
Giờ vết nứt này đại khái cần bốn mục tiêu rưỡi, thậm chí là năm mục tiêu nhỏ mới có thể khôi phục như lúc ban đầu, là gấp đôi trước kia. Tuy nhiên cái này đủ để chứng minh sự đáng sợ của Hợp Thể kỳ tự bạo.
Hơn nữa, Xương Thần tự bạo không phải thời kỳ toàn thịnh, nếu như toàn thịnh, đoán chừng cho dù có trữ vật giới chỉ Lữ Thiếu Khanh cũng phải thành mảnh vụn.
Bỏ ra một trăm hai mươi triệu, ít nhất Lữ Thiếu Khanh còn phải gom góp cho đủ ba mục tiêu nhỏ nữa.
Lữ Thiếu Khanh rất đau đầu, khóc không ra nước mắt: “Chẳng lẽ đời ta thật sự không cách nào thực hiện được giấc mơ nằm ngủ trên đống linh thạch sao?”
“Đã thăng cấp nhanh như vậy rồi, sao người ta gặp phải ai nấy đầu mạnh hơn ta vậy?” “Ta chọc ghẹo ai chứ? Ta chỉ muốn lặng lẽ làm mỹ nam tử cũng không được sao?”
“Lại là một ngày của quỷ nghèo.”
Bi thương trong chốc lát, Lữ Thiếu Khanh mới sắp xếp lại tâm trạng, bất đắc dĩ nói: “Tiếp theo, còn phải nghĩ cách để đi kiếm chút linh thạch.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn phân thân của mình một chút, phân thân của mình không biết đột phá từ khi nào, đã tới Luyện Hư kỳ rồi.
Hơn nữa, còn là Luyện Hư sơ kỳ cảnh giới tầng hai.
Vãi Nhanh vậy sao?
Lữ Thiếu Khanh nói thầm: “Nhanh như vậy sao?”
Lữ Thiếu Khanh cảm thụ một chút, phát hiện phân thân lúc Xương Thần tự bạo, hắn đã mò được một đạo quy tắc tia chớp màu vàng rồi đột phá. Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, xoa cằm: “Phân thân hiện tại là Luyện Hư kỳ, cho thêm chút thời gian nữa, chờ đến Luyện Hư hậu kỳ, ta lại đột phá?”
“Đến lúc đó bản thể và phân thân hợp thể, sức chiến đấu không phải gia tăng gấp mấy lần sao?”
Thực lực phân thần đột nhiên tăng mạnh, xem như an ủi tâm hồn bị tổn thương của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh mang theo nụ cười xuất hiện trong phòng, vừa bước ra, bên ngoài đã truyền đến một cô ba động.
Ngoài cửa truyền đến ba động, có người muốn cưỡng ép xông vào.
Là sư phụ!
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, chỉ có thể mở trận pháp ra ngoài.
“Sư phụ, làm gì?” Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Thiều Thừa: “Con ngủ một giấc người cũng không cho sao?”
“Còn nữa, người viết xong tâm đắc chưa?”
Thiều Thừa thở phì phò nói: “Khốn kiếp, ngươi gây ra chuyện rồi, ngươi tranh thủ thời gian đi dọn dẹp ngay cho ta.”
“Cái gì đó?” Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, trong đầu hồi tưởng một chút hành trình sau khi mình trở về. “Con trở về toàn đi ngủ, con cũng không có thói quen mộng du, con đã làm gì?” Thiều Thừa càng tức: “Khốn kiếp, không phải gần đây, là chuyện trước kia, ngươi gây ra tai họa rồi.”
“Ngươi dẫn tổ sư đi uống hoa tửu làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh hiểu ra, lộ ra vẻ xem thường: “A, cái này, có phải chuyện gì lớn đâu chứ?” “Chẳng phải chỉ đi uống hoa tửu thôi sao?”
Nhưng nói thì nói, Lữ Thiếu Khanh cũng lập tức hít một hơi lạnh: “Không phải chứ, tổ sư bước vào bước cuối cùng rồi à?”
“Nếm trải mỹ diệu của sinh mệnh, lĩnh ngộ sự tốt đẹp của nhân gian, thấy được tiên cảnh, trong nháy mắt sẽ cảm nhận được cảm giác thành tiên?”
Nhưng, cái này có là gì đâu? Có phải là tai họa gì?
Lữ Thiếu Khanh rất khó hiểu: “Cho dù như vậy thì đã sao chứ? Một bước cuối cùng thôi mà, tổ sư là người tu luyện nhưng cũng là nam nhần, bước đến bước kia cũng rất bình thường mà.”
Nhưng thấy vẻ mặt Thiều Thừa ngày càng tức giận, sắc mặt đỏ lên, thậm chí lộ ra mấy phần sát khí.
Lữ Thiếu Khanh lập tức lại cảm thấy chuyện không thích hợp lắm, hắn có một suy đoán, rồi lại lập tức hít một hơi lạnh, hít hai hơi.
“Không thể nào? Lúc tổ sư thành tiên không khống chế được mình sao?”
“Náo động đến nhân mạng rồi à?”
“Fuck, tổ sư chơi bạo thật, sắp già còn rớt vào biển tình sao.”
“Sư phụ, người cũng không cần tức giận, cùng lắm thì đến lúc đó có thêm một tiểu tổ sư thôi.”
“Bịch!”
Tiêu Y từ trên tường té xuống.
Sư phụ trở về, hơn nữa còn là dáng vẻ thở phì phò.
Sau khi Tiêu Y biết không nói hai lời liền theo tới.
Nàng cùng sư phụ chờ bên ngoài một thời gian thật dài, Nhị sư huynh mới xuất hiện. Vốn cho rằng Nhị sư huynh ngủ nướng chọc giận sư phụ. Không ngờ sư phụ tới vì tổ sư đi uống hoa tửu.
Tiêu Y vốn cảm thấy kỳ quái, đi uống hoa tửu nên tức giận nhưng cũng không cần tức đến như vậy chứ.
Nghe thấy suy đoán của Nhị sư huynh, Tiêu Y không kìm được, té thẳng tè trên tường xuống.
“Không có tiền đồ!” Lữ Thiếu Khanh trừng Tiêu Y một chút: “Tâm đắc viết xong chưa?” Tiêu Y chủ động bỏ qua câu hỏi này, trừng to mắt: “Sư phụ, là thật sao?” “Chúng ta sắp có cái tiểu tổ sư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận