Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 205 - Ngươi đang sủa gì thế



Chương 205: Ngươi đang sủa gì thếNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐối với đệ tử Điểm Tinh Phái mà nói, cho dù người ngoài đánh giá về Tuyên Vân Tâm như thế nào, trong lòng bọn hắn, Tuyên Vân Tâm chính là nữ thần của bọn hắn.Là người tình trong mộng của bọn hắn.Một tiếng Vân Tâm nhẹ nhàng của Lữ Thiếu Khanh tương đương với cầm chùy nện thẳng vào trái tim bọn hắn khiến trái tim bị vỡ nát rồi.Nói cứ như là Tuyên Vân Tâm chính là đạo lữ của Lữ Thiếu Khanh vậy.Nói thế sao bọn hắn không phẫn nộ được chứ?Đối mặt với sự phẫn nộ của đệ tử Điểm Tinh Phái, Lữ Thiếu Khanh cũng rất tức giận, hết sức bất mãn.“Sao nào? Ta hỏi thăm bạn gái ta một chút cũng không được sao?”“Các ngươi kích động cái gì?”Hắn còn dám nói vậy nữa?Đệ tử Điểm Tinh Phái liên tục chửi ầm lên.“Ngươi có gan thì xuống đây đánh với ta một trận.”Ánh mắt Cổ Liệt càng trở nên lạnh thấu xương.Nó như con dao bay thẳng đến Lữ Thiếu Khanh.Đồng thời lão còn âm thầm vận chuyển công pháp, muốn cho Lữ Thiếu Khanh một bài học.Lữ Thiếu Khanh đối mặt với ánh mắt của Cổ Liệt bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.Trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn, nhưng rất nhanh chóng biến mất.Tiếp theo Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ phẫn nộ, nhìn chòng chọc vào Cổ Liệt, cuối cùng hắn nói với Hạng Ngọc Thần: “Hạng sư huynh, ta có chút chuyện, đi trước.”Sau khi nói xong hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này.Còn Cổ Liệt nhìn thấy bóng lưng Lữ Thiếu Khanh rời đi trong lòng liên tục cười lạnh.Hóa ra mới có chút thực lực ấy mà cũng dám có ý đồ xấu với đệ tử Điểm Tinh Phái ta.Lữ Thiếu Khanh rời đi trong mắt Cổ Liệt là ngầm chịu thiệt, không dám ở lại đây đối đầu với lão.Điều này khiến tâm trạng lão rất tốt.Coi như trút được cơn giận thay Điểm Tinh Phái.Lão nhìn thoáng nhìn sang Hạng Ngọc Thần, Hạng Ngọc Thần vẻ mặt bình tĩnh như chưa hề phát giác ra điều gì.Điều này khiến trong lòng lão càng thêm đắc ý.Lão chủ động nói: “Hạng công tử, chúng ta đi thôi."Hạng Ngọc Thần gật đầu, sâu trong đôi mắt che giấu ý cười: “Mời!”Đợi đến lúc Hạng Ngọc Thần sắp xếp cho đệ tử Điểm Tinh Phái xong, hắn ta mới quay lại lần nữa.Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện ở đây, chẳng thiếu sợi tóc nào, tự tại ngồi trên cành cây lúc đầu.Hạng Ngọc Thần lắc đầu, mấy trò mờ ám của Cổ Liệt không thể gạt được hắn ta.Cổ Liệt không biết là, Lữ Thiếu Khanh không thể nào bị thương vì mấy trò mờ ám này được.Tất cả mọi chuyện chỉ là diễn kịch cho Cổ Liệt xem mà thôi.Mà Lữ Thiếu Khanh làm như vậy, chắc là đang có ý đồ xấu gì đây.Hạng Ngọc Thần nhịn không được hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, ngươi có thù với Điểm Tinh Phái à?"Lữ Thiếu Khanh phủ nhận, nghiêm túc nói: "Hạng sư huynh, ngươi đừng có nói lung tung, quan hệ giữa ta và Điểm Tinh Phái tốt lắm.""Không thấy bạn gái của ta cũng ở Điểm Tinh Phái hay sao?""Đừng có nói mấy câu bất lợi với tình đoàn kết thế này."Hạng Ngọc Thần cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu, hắn ta không phải hạng người thích chõ mõm vào chuyện của người khác.Lữ Thiếu Khanh làm như vậy, nhất định có lý lẽ của mình, hắn ta không hỏi thêm nữa, chỉ dặn một câu: "Cẩn thận một chút."Lữ Thiếu Khanh há miệng cười, răng nanh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời: "Hạng sư huynh nói gì thế, sao có thể có nguy hiểm chứ.""Ta lại không định làm chuyện xấu."Sau đó, hắn tiếp tục nằm trên cây, suy tư về cuộc đời.Không bao lâu sau, bất thình lình Y đội Tiểu Hồng trên đầu, nhảy nhót đến chỗ này hệt như con thỏ."Nhị sư huynh, Nhị sư huynh. . ."Tiêu Y còn chưa tới nơi, giọng nói đã vang lên trước rồi."Nhị sư huynh, huynh đang ở đâu vậy?"Tiêu Y không nghe thấy tiếng trả lời, bèn đi hỏi Hạng Ngọc Thần: "Hạng sư huynh, Nhị sư huynh của ta đâu rồi? Chạy đi đâu trốn việc rồi?"Hạng Ngọc Thần chỉ chỉ, Tiêu Y ngửa đầu lên tức thì nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh ngồi trên tàng cây, ánh mắt bất thiện.Tiêu Y thè lưỡi, nói xấu Nhị sư huynh mà bị hắn nghe thấy rồi.Tiêu Y cấp vội cười làm lành: "Nhị sư huynh, hóa ra huynh ở đây ạ.""Đúng vậy, ta đang trốn ở chỗ này để lười biếng, muội không thấy sao?"Tiêu Y cười nịnh, không thể trêu Nhị sư huynh lòng dạ hẹp hòi được.Tiêu Y chạy đến dưới tàng cây, tung người bay lên, đi tới bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.Nàng ngọt ngào kêu một tiếng: "Nhị sư huynh!"Lữ Thiếu Khanh chịu không nổi, mắng to: "Muội lại nuốt kẹp tóc vào bụng nữa rồi sao?""Muội không đi theo Tư Dao sư bá, chạy tới nơi này làm gì? Lười biếng rồi à?""Ta nói cho muội biết, giờ Thiên Ngự Phong chỉ có hai người là muội và ta, ta không có lười biếng, mà muội dám lười biếng? Muội có tin ta đánh muội không."Huynh có lười hay không, chẳng lẽ bản thân huynh không biết sao?Tiêu Y nói thầm trong lòng, sau đó đổi giọng về tông bình thường, nói nguyên nhân mình chạy đến nơi này."Phụ thân ta truyền tin cho ta, ông ấy sẽ đến đây nhanh thôi. Cho nên ta tới đây đợi ông ấy.""Không muốn phụ thân làm phiền Nhị sư huynh và Hạng sư huynh."Hai mắt Tiêu Y chớp lóe, linh động vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, có vẻ rất là hưng phấn.Lữ Thiếu Khanh chỉ liếc nhìn đã biết trong lòng Tiêu Y nghĩ gì.Hắn cười lạnh không thôi, không lưu tình vạch trần suy nghĩ trong lòng nàng."Muội cảm thấy mình học được không ít thứ hay ho từ Lăng Tiêu Phái, muốn khoe khoang trước mặt phụ thân muội chứ gì?"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Y đỏ bừng, suy nghĩ trong lòng nàng bị nói toạc ra, không khỏi hơi mất tự nhiên.Nhưng chút mất tự nhiên ấy biến mất rất nhanh.Nàng vỗ mông ngựa của Lữ Thiếu Khanh, lấy lòng Lữ Thiếu Khanh: "Không phải toàn là nhờ công lao dạy bảo của Nhị sư huynh hay sao?""Nếu không có Nhị sư huynh, làm sao ta tiến bộ nhanh như vậy được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận