Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 835 - Cho ta một trăm triệu, ta có thể ra tay



Chương 835: Cho ta một trăm triệu, ta có thể ra tayNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCon khỉ nhỏ bị đánh đến gào khóc, vội vàng chạy sang bên kia bàn ngoan ngoãn ăn.Miêu Á nhìn đến vô cùng im lặng.Lúc nào ngươi cũng bạo lực như vậy sao?Chẳng qua Miêu Á lại cảm thấy rất tò mò.Người này ra ngoài chỉ để ăn thôi sao?Một đại mỹ nữ như mình ngồi ở trước mặt hắn, hắn cũng không buồn nhìn thì thôi đi, vậy mà ngay cả nói cũng lười chủ động nói.Muốn làm gì vậy? Để ta tới đây làm bình hoa sao? Có ai như ngươi không?Một lát sau, phát hiện Lữ Thiếu Khanh vẫn như vậy, vẫn không thèm để ý tới nàng ta.Miêu Á cuối cùng cũng cảm thấy mình nên chủ động xuất kích mới thỏa đáng.Trầm ngâm trong chốc lát, Miêu Á nhịn không được mở miệng hỏi: "Công tử, rốt cuộc các ngươi đến từ phương nào?"Đây là chuyện mà trên dưới ba nhà trong thành Tam Vũ đều muốn biết.Thực lực Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh mạnh mẽ kinh khủng, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng đánh không lại Kế Ngôn Nguyên Anh trung kỳ.Thực lực quá mức yêu nghiệt.Nếu không phải đã nhìn thấy bức họa của Thánh tử, trên dưới ba nhà đều muốn hoài nghi hai người này là Thánh tử.Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười với Miêu Á: "Ngươi đoán xem!"Một câu nói vô lại nhẹ nhàng khiến lửa giận trong lòng Miêu Á xoạt một cái liền toát ra.Người này, vẫn luôn làm cho người ta chán ghét như vậy sao?Miêu Á hít sâu một hơi, mỉm cười: "Công tử, ngươi đến thành Tam Vũ là định làm gì?"Lữ Thiếu Khanh dùng tay trái nâng cằm, tiện tay ném một viên linh đậu vào trong miệng, nhai hai cái, liền nhổ ra rồi nói: "Nói rồi mà, tới đây giúp ngươi đối phó Cung gia và Câu gia."Cái tay nghề rách nát gì vậy, linh đậu nấu nửa sống nửa chín, sao mà ăn nổi?Miêu Á không nói gì, loại lời này, ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi mà lừa gạt sao?Nhưng mà bởi vậy mới có thể thấy được, Lữ Thiếu Khanh không có ý định nói cho nàng ta biết.Miêu Á chỉ có thể đổi một vấn đề khác: "Các ngươi định rời đi khi nào?""Không vội, chờ sư huynh ta khỏe lại rồi xem tình huống đi."Lữ Thiếu Khanh thuận miệng trả lời một câu, sau đó hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi như vậy, là muốn đuổi chúng ta đi sao?"Miêu Á lắc đầu, thành thật nói: "Không phải, nếu như có thể, ta hi vọng hai vị công tử có thể ở lại Miêu gia ta lâu hơn."Đây là Miêu Á nói thật lòng, nếu hai người Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn ở lại Miêu gia, với thực lực hai người, tộc nhân Miêu gia hoàn toàn có thể đi ngang ở thành Tam Vũ này.Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, cô nàng này tính toán thật tốt."Ngươi hỏi những thứ này là muốn làm gì?"Miêu Á cắn răng: "Công tử, ngươi có thể giúp Miêu gia đoạt được vị trí Thành Chủ hay không? Với thực lực và uy vọng của công tử, chỉ cần công tử mở miệng, Cung gia không dám phản kháng."Miêu gia trở thành thành chủ thành Tam Vũ, Miêu gia liền có thể đạt được càng nhiều tài nguyên, mà Miêu Á nàng ta cũng có thể mượn những tài nguyên này để tiến thêm một bước."Bộ dạng ngươi không đẹp, nhưng suy nghĩ lại rất đẹp." Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, ánh mắt như dao găm nhìn thấu nội tâm Miêu Á: "Ta cũng không có công phu đó. Nếu ngươi có thực lực, tự ngươi đi làm đi."Trong lòng Miêu Á âm thầm nói, ta chính là không có thực lực mới muốn ngươi hỗ trợ.Miêu Á cắn răng một cái, áp dụng sách lược vòng vo: "Công tử, chuyện ngươi làm lần này chẳng những đắc tội với Cung gia, cũng đắc tội với Câu gia, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ sẽ bắt tay đến đối phó công tử thôi."Ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh làm cho Miêu Á cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình đều bị nhìn thấu: "Muốn ta đi diệt Cung gia và Câu gia sao?"Miêu Á hào phóng thừa nhận: "Không sai, tiên hạ thủ vi cường.""Nói hay lắm." Lữ Thiếu Khanh khen ngợi một câu, tỏ vẻ đồng ý với những lời này của Miêu Á: "Những lời này ta thích nghe."Trong lòng Miêu Á vui vẻ, ngươi muốn ra tay sao?"Nhưng con người ta thích hòa bình nhất, không thể đánh đánh giết giết, cho nên loại lời này vẫn là không nên nói trước mặt ta."Miêu Á buồn bực, con người ngươi mà gọi là yêu thích hòa bình sao?Nàng ta nhịn không được phản bác: "Công tử, việc ngươi làm mấy ngày nay cũng không giống người yêu chuộng hòa bình."Vừa thấy mặt đã đánh các công tử tiểu thư như ta và Câu Tô một trận, đắc tội với người khác.Sư huynh của ngươi làm lão tổ Cung gia bị thương, còn ngươi thì làm Nhị thúc của ta bị thương.Có giống như kẻ thích hòa bình không?Miêu Á tiếp tục dẫn đường: "Miêu gia chúng ta có thể không so đo với công tử, nhưng Cung gia và Câu gia khác nhau, bọn họ nhất định sẽ tìm công tử báo thù. Ta cảm thấy công tử có thực lực, tốt nhất nên bóp chết tai họa ở trạng thái manh nha mới đúng."Lữ Thiếu Khanh ha hả cười: "Không cần lo lắng, với Cung gia như bây giờ, bọn họ hẳn là không muốn tìm ta báo thù, mà là muốn giết chết đối phương. Kể cả Miêu gia các ngươi cũng vậy."Trong lòng Miêu Á chấn động, lời này của Lữ Thiếu Khanh làm cho nàng ta nghe ra ý nói bóng gió.Trong lòng nàng ta có một suy nghĩ làm cho nàng ta hoảng sợ.Chẳng lẽ hắn làm hết thảy đều là vì khơi mào mâu thuẫn giữa ba nhà chúng ta sao?Để cho ba nhà chúng ta xung đột với nhau mà không có thời gian đi tìm hắn báo thù?Miêu Á càng nghĩ lại càng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.Đồng thời điều này cũng có thể liền mạch với tất cả những gì Lữ Thiếu Khanh đã làm trong những ngày qua."Ngươi..." Trong lòng Miêu Á phát lạnh, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh mang theo kính sợ, nếu là thật, như vậy lòng dạ của người này quá kinh khủng.Rõ ràng là bởi vì Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh tới nơi này phá vỡ sự yên tĩnh của ba nhà, là kẻ đầu sỏ dẫn tới xung đột giữa ba nhà.Nhưng sau khi Lữ Thiếu Khanh làm như vậy, ba nhà hận thù lẫn nhau, đều nghĩ cách làm sao giết chết hai nhà khác, chứ không phải nghĩ đi tìm Kế Ngôn hay Lữ Thiếu Khanh báo thù.

Bạn cần đăng nhập để bình luận