Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1929

Chương 1929Chương 1929
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Ánh mắt Thiều Thừa rơi trên người Tiêu Y, hài lòng gật đầu, sau đó nói: “Sư phụ ta có thể có chuyện gì?”
“Yên tâm đi, hết thảy mạnh khỏe!”
Kế Ngôn ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Hết thảy mạnh khỏe? Suýt nữa thì chất, đây cũng gọi là hất thảy mạnh khỏe?”
Kế Ngôn mới mở miệng, Thiều Thừa thân là sư phụ cũng không kìm được rụt cổ một cái.
Nhìn biểu cảm của Kế Ngôn, Thiều Thừa không kìm được cười khổ, đại đồ đệ cũng không thay đổi, ông có vài phần xấu hổ, sờ lên đầu theo bản năng: “Không phải giờ vẫn còn sống sao?”
“Còn sống?” Lữ Thiếu Khanh ở bên không kìm được kêu lên: “Sư phụ, ta nghe ra được ngữ khí của người hình như rất không hài lòng?”
“Mắng ông ấy.” Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Đem mấy lời huynh nhẫn nhịn hai mươi mấy năm nay ra mắng sư phụ một trận đi.”
Thiều Thừa tức chết, cái tên đồ đệ phản cốt này, lúc này ông lập tức phất tay định thu thập Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, trốn sau lưng Kế Ngôn, nhìn thấy Kế Ngôn thờ ơ, hắn lại nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, người sợ cái gì? Người cũng mắng huynh ấy đi.” “Con nói cho người biết, trong khoảng thời gian người không ở nhà, tên này càng ngày càng không nghe lời, cả ngày gây phiền phức cho ta.” “Mắng huynh ấy, không đúng, đánh huynh ấy, huynh ấy dám tránh, người trục xuất huynh ấy khỏi sư môn.”
“Ta trục xuất ngươi khỏi sư môn trước tiên đấy.” Thiều Thừa tức giận.
Bỗng nhiên vô cùng hoài niệm hai mươi mấy năm sống bình yên.
Bên tai không có đồ đệ khốn kiếp ồn ào, cuộc sống đúng là không thể nào hạnh phúc hơn.
Kế Ngôn lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Âu trĩ.”
Lúc này Tiêu Y một lần nữa nhảy ra, mở miệng: “Sư phụ, người có thể kể một chút vì sao người lại ở đây không?” Nói về vấn đề chính, sắc mặt Thiều Thừa trở nên ngưng trọng. Chỉ vào sau lưng nói: “Đi tìm tiểu Hồng bọn hắn rồi nói sau?”
“Bọn hắn?” Lữ Thiếu Khanh nghi ngờ, ngoại trừ chim ngốc, còn có ai?
Đồng thời, hắn hiện tại cũng có thời gian đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Nơi này không gian rất lớn, không thể nào nhìn thấy được điểm cuối cùng, nơi này dường như thành một thế giới khác, nơi này không có thực vật, không có bùn đất, trên trời dưới đất đầu là một mảnh trắng xóa, mắt thường cùng thần thức đầu không thể xuyên thấu.
Thần thức của Lữ Thiếu Khanh không ngừng khuếch tán nhưng cũng không thể nào thăm dò được điểm cuối cùng.
Mà ở nơi xa phía trước thì là một vùng tăm tối, bóng đêm nặng nề dường như cách rất xa nhưng khoảng cách lại rất gần.
“Sư phụ, đó là cái gì?”
Tiêu Y cũng chú ý tới hắc ám xa xa, chỉ vào hỏi: “Có phải có liên quan đến phần tháp biến thành màu đen bên ngoài không?” Thiều Thừa gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngày tháng của Bạch Thước tiên bối không dễ dàng gì.” “Bạch Thước?” Tiêu Y càng thêm tò mò: “Là ai ạ?”
Thiều Thừa chỉ chỉ trên đỉnh đầu, nói: “Chủ nhân của Trấn Yêu tháp!”
Chú ý thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh toát ra tia không đứng đắn, ông nhắc nhở một chút: “Bạch Thước tiền bối là tồn tại Hợp Thể kỳ.”
Lời đã vọt tới yết hầu lập tức phát sinh phản ứng hoá học, Lữ Thiếu Khanh mặt không đỏ, tim không nhảy, trôi chảy vô cùng nói: “Mạnh như vậy sao?”
“Sư phụ người đến học tập người ta thì phải học thật giỏi mới đúng, đừng biếng nhác.” “Có tiền bối như vậy bảo kê người, người có thể xông pha ở Yêu giới này rồi.”
Thiều Thừa mặt không thay đổi nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Khốn kiếp, những lời trong lòng ngươi nghĩ không phải những lời này nhỉ?”
Đừng tưởng là ta không biết tiểu tử khốn kiếp ngươi muốn nói gì.
Miệng ba hoa, cũng không sợ bị người ta đánh chết.
“Có sao?” Lữ Thiếu Khanh đánh chết cũng sẽ không thừa nhận: “Sư phụ, con người con là thành thật nhất, người không nên nói hươu nói vượn, đừng để tiền bối có ấn tượng xấu với con.”
“Ha ha.” Thiều Thừa cười lạnh hai tiếng.
Trước kia rất nhớ nhung đồ đệ của mình, nhưng đợi đến khi thật sự gặp mựt, Thiều Thừa cảm thấy mình không hề nhớ đồ đệ chút nào. Ông chỉ muốn đánh nhị đồ đệ khốn kiếp này của mình một trận.
Dưới sự dẫn đường của Thiều Thừa bọn họ đi vào giữa, càng đi vào chính giữa, hắc ám xa xa càng đến gần.
Cuối cùng, nhóm người Lữ Thiếu Khanh đã cảm nhận được ba động chiến đấu từ nơi xa truyền đến.
Tiêu Y lại một lần hiếu kì hỏi: “Sư phụ, nơi này có chiến đấu?”
Thiều Thừa trên mặt hiện lên một tia lo lắng, gật gật đầu: “Đúng vậy, haizz.” Vốn muốn nói chút gì, cuối cùng vẫn lắc đầu, không nói gì.
Rất nhanh, bọn họ ổi tới nơi này, chiến đấu phía xa xa cũng rơi vào tầm mắt của họ. Tiêu Y kinh hồ: “Quái vật màu đen?”
Trước mắt, một bức tường ánh sáng màu trắng phóng lên tận trời chia cách thế giới này thành hai màu đen trắng. Vô số quái vật màu đen như ẩn như hiện trong bóng đêm, mà những quái vật màu đen này chính là những quái vật màu đen mà Lữ Thiếu Khanh bọn họ từng gặp.
Trong bóng đêm, lít nha lít nhít, vô số cặp mắt đỏ ngầu cực kỳ nổi bật trong bóng đêm làm cho người ta không rét mà run.
Quang mang bạch sắc hóa thành bức tường ánh sáng ngăn quái vật bên ngoài. Đồng thời còn lưu lại một lỗ hổng, vô số quái vật màu đen từ lỗ hổng này mãnh liệt lao ra.
Ở lỗ hổng này có mấy bóng người đang liều mạng ngăn cản màu đen quái vật. Trong đó có một người mặc trang phục màu đỏ quơ một thanh trường kiếm lớn tiếng kêu gào: “Chỉ là quái vật nho nhỏ mà cũng dám tới gây chuyện với Điều gia ta?” “Không biết điểu gia ta ngầu lắm à?”
Người chiến đấu ở đây cũng không phải nhiều, tính đâu vào đấy chỉ có năm người. Trong đó người trang phục màu đỏ, lớn tiếng kêu gào, ngậm miệng mở miệng đầu là Điểu gia, khí tức quen thuộc, không cần hỏi, Lữ Thiếu Khanh liần biết là ai. Đó là con chim ngốc kia của mình.
Còn lại bốn người, Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ biết một người, Liễu Xích.
Liễu Xích râu ria hoa râm cùng một lão nhân khác xếp bằng ở nơi xa, nhắm mắt ngồi xuống.
Chiến đấu ở lỗ hổng chỉ có hai người, hơn nữa đầu là hai cô gái trẻ.
Một người tóc bạc trắng, hai mặt lộ ra ánh mặt sắc bén, toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra một cỗ khí tức sắc bén giống như một con hùng ưng vỗ cánh bay cao, nhìn xuống đại địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận