Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2048

Chương 2048Chương 2048
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Hừ!”
Nhưng mà, Xương Thần chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thế đi của móng vuốt không hề giảm, khe khẽ rung lên giống như bộc phát ra một cỗ sức mạnh âm lãnh, như mặt nước tạo nên gợn sóng.
Vô hình, cường đại.
“Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn, va chạm mãnh liệt khiến Bạch Thước phun ra máu tươi, không khống chế được thân hình của mình lộn nhào trên không trung, bay ngược mấy trăm dặm.
Không đợi Bạch Thước ổn định, bầu trời một lần nữa tối đi, móng vuốt to lớn lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu.
Như là Tôn hầu tử không bay ra khỏi bàn tay Như Lai.
Bạch Thước tuyệt vọng.
Đây chính là sự cường đại của Hợp Thể kỳ.
Trước đó Xương Thần nhường, mới có thể khiến nàng ta cảm thấy vô cùng lạ lãm. Giờ mới là thực lực thật sự của Xương Thần.
Xương Thần cường đại như vậy còn có người là đối thủ của nó sao?
Bạch Thước trong lòng tràn ngập bi quan, yêu tộc, dừng ở đây rồi sao?
Ngay lúc móng vuốt Xương Thần rơi xuống, một vòng kiếm quang xuất hiện, móng vuốt to lớn do Luân Hồi vụ tạo thành bị chặt đứt, sương mù màu đen cuồn cuộn. “Không phải chứ, tiền bối, sao người trở nên yếu ớt vậy?” Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, xuất hiện bên tai Bạch Thước: “Tốt xấu gì người cũng là lão tổ tông yêu tộc, người dẫn đầu từ bỏ rồi thì người bảo đám cầm thú kia biết phải làm sao?”
“Đầu hàng theo sao?”
“Có biết đầu hàng đáng xấu hổ lắm không?”
Bạch Thước trốn được một kiếp, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Mình được tiểu tử khốn kiếp này cứu sao?
Đồng thời lời của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta cảm thấy xấu hổ.
Mình trở nên yếu đuối từ lúc nào vậy?
Tại sao vào thời điểm cuối cùng mình lại từ bỏ chống cự?
“1a...”
Bạch Thước muốn nói chút gì, nhưng Lữ Thiếu Khanh một phát bắt lấy ngọn tháp, sau đó hung hăng ném ra một nơi xa: “Đi đi!”
Trấn Yêu tháp xoay một vòng trên không trung, Bạch Thước bị ngã đến đầu óc choáng váng. Thật vất vả dừng lại, còn chưa kịp lấy hơi, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền đến: “Đừng làm vướng víu.”
Xấu hổ của Bạch Thước trong nháy mắt chuyển thành nổi giận.
Nàng ta tức giận đến dậm chân, tiểu tử khốn kiếp.
Lữ Thiếu Khanh xông lên trời, nhìn Xương Thần tản mát ra khí tức khủng bố, Lữ Thiếu Khanh hô to: “Đầu hàng được không?”
“Ưu đãi tù binh được không?” Phụt! Bạch Thước muốn thổ huyết, hung hăng dậm chân: “Tiểu tử khốn kiếp.”
Vừa rồi ai còn nói đầu hàng đáng xấu hổ?
“Sâu kiến!“ Xương Thần nộ khí trùng thiên: “Đi chết!” Song trảo ra sức vồ Lữ Thiếu Khanh một cái.
Âm ầm!
Giống như trước đó đối phó Kế Ngôn, một vùng không gian trong nháy mắt sụp đổ, sau một khắc liền biến mất. Xương Thần khôi phục thực lực, so với lúc đối phó Kế Ngôn còn cường đại hơn. Phạm vi hơn mười dặm biến mất, trở thành cơn lốc hư không tứ ngược trong nháy mắt, điên cuồng cuốn tới. Sau khi Bạch Thước nhìn - thấy, thần sắc biến đổi, phẫn nộ chuyển thành lo lắng. Tiểu tử khốn kiếp không bị giết nhanh vậy chứ?
Vù vùi
Thiên địa phương viên hơn mười dặm hết thảy đầu biến mất ở trong hư không. Ánh mắt Xương Thần hơi chậm lại, sâu kiến đáng chết cũng dám khiêu khích nó? Nhưng Xương Thần cũng không dám xác định một chiêu này của mình có thể giết được Lữ Thiếu Khanh không.
Dù sao Lữ Thiếu Khanh biểu hiện quá mức quỷ dị.
Cho nên, nó ánh mắt nhìn chòng chọc vào mảnh thiên địa không ngừng khôi phục khép kín kia, định tìm ra sự tồn tại của Lữ Thiếu Khanh. Không gian không ngừng khép kín, nhưng từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.
Ánh mắt Xương Thần lộ ra vẻ hài lòng, sâu kiến hẳn là bị tát chết rồi?
Trái tim Bạch Thước cũng trầm xuống.
Tiểu tử khốn kiếp thật sự bị đánh chết rồi sao?
Nhưng vào lúc vết nứt không gian sắp hoàn toàn khép kín, một đạo kiếm quang từ trong khe giết ra, thắng đến Xương Thần.
Kiếm quang huy hoàng, kiếm ý lăn lộn, như một mũi tên bắn lén đột nhiên giết ra. “Mấy trò vặt vãnh!”
Xương Thần cười lạnh, không chút lưu ý, móng vuốt vung lên, như xua đuổi ruồi, nhẹ nhàng hóa giải một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh.
Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện theo, sắc mặt hắn trắng bệch, một chiêu vừa rồi suýt nữa đè bẹp hắn rồi. Xương Thần trước mắt còn mạnh hơn Tế thần ở trạng thái bình thường.
Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, lần nữa thử thăm dò hỏi: “Xương Thần đại ca, việc này không thể thương lượng sao?” “Ngươi xem, cứ đánh thế này đối với tất cả mọi người đầu không tốt, con người ta yêu hòa bình nhất, không thích đánh nhau chút nào.”
“Ngươi đi đối phó bọn cầm thú, ta quay người về nhà, ai làm việc nấy, thế nào?”
Khốn kiếp!
Bạch Thước xa xa tức giận tới mức giơ chân, rất muốn xông lại lập tức đập chết Lữ Thiếu Khanh.
“Sâu kiến!” Xương Thần vẫn cười lạnh, khinh như cũ thường: “Đầu hàng, có thể.” “Thật sao?” Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên.
Trong lòng Bạch Thước trầm xuống.
Không thể nào.
Ngươi mà là Xương Thần cứt chó gì.
Tiểu tử khốn kiếp này mà ngươi cũng tiếp nhận đầu hàng của hắn sao?
Ngươi có còn là quái vật nữa không?
Ngươi có giống nữa không vậy? Hắn chỉ thiếu chưa đi ị đi đái trên mặt ngươi thôi, vậy mà ngươi không so đo sao? Trong lòng Bạch Thước hơi hoảng.
Dù sao giọng điệu lớn tiếng hô hào đầu hàng kia của Lữ Thiếu Khanh không hề giống nói giốn, nhìn giống như sẽ làm thật vậy.
Cho nên nàng ta không dám xác định Lữ Thiếu Khanh có phải đang nói thật lòng không, có thật sự muốn đầu hàng không.
Lữ Thiếu Khanh đầu hàng trở thành nanh vuốt của Xương Thần, yêu tộc sẽ càng nhanh chất.
Giọng Lữ Thiếu Khanh lại truyền đến: “Chuyện gì cũng dễ nói, chỉ cần không đòi ta linh thạch là được.”
Bạch Thước muốn nên người. Linh thạch, linh thạch.
Ngươi chỉ biết linh thạch thôi đúng không?
Xương Thần càng thêm khinh thường, sâu kiến đê tiện, chỉ nhìn chằm chằm vào thứ rác rưởi này, nó lạnh lùng nói: “Ngươi có tư cách gì?” Mắt Lữ Thiếu Khanh càng sáng hơn, cổ tay hắn lật một cái, tia chớp màu đen và Luân Hồi vụ xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh giơ tay lên: “Ngươi nhìn đi, ta có thể điều khiển được bọn chúng, từ một ý nghĩa nào đó, chúng ta đầu là người cùng đường, đúng không?”
“Người một nhà, cần gì phải đánh nhau sống chết chứ?” Ánh mắt Xương Thần nhìn chòng chọc vào tia chớp màu đen trong tay Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt hiện lên vẻ tham lam. “Giao ra, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.”
Hừ, giao ra về sau, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là đau đến không muốn sống.
Còn Bạch Thước ở xa xa trong lòng càng trầm xuống, tên khốn kiếp này chẳng lẽ là người cùng đường với Xương Thần?
Bạn cần đăng nhập để bình luận