Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 995. Có thể đầu hàng sao không nói sớm?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmPhản ứng của Lữ Thiếu Khanh khiến Huyên ngẩn cả người.Xem ra, hình như có ý định đầu hàng?Trong lòng Huyên vô cùng kích động.Tính cách của sư phụ mình, Huyên hiểu rất rõ, chỉ cần là nhân tài hữu dụng, có thể đối phó với nhân tộc thì đều có thể được tiếp nhận.Nếu hắn ta có thể thuyết phục hai thiên tài nhân tộc Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đầu quân cho Thánh tộc, chắc chắn hắn ta có thể được sư phụ ban thưởng.Kết quả là, hắn ta hỏi lại hỏi lần nữa: “Trương huynh, lời này của ngươi là có ý…”Lữ Thiếu Khanh rất không vui: “Những loại chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người như thế nào sao có thể coi như trò đùa vậy? Có phải đầu óc Thánh Chủ có bệnh không? Có thể đầu hàng sao không nói sớm? Làm ta sợ muốn chết...”Trên mặt Huyên lộ ra vẻ tức giận, lời này của Lữ Thiếu Khanh nghe lại có vẻ như không muốn đầu hàng.“Ngươi không muốn đầu hàng sao?” Huyên đè ép phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng hỏi.“À, không…” Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: “Hiện giờ ta không có ý định đầu hàng.”Lửa giận trong lòng Huyên càng tăng lên: “Vậy ngươi hỏi cái gì?”Lữ Thiếu Khanh nói đúng sự thật: “Hỏi cho rõ ràng trước, đợi sau khi đánh không lại ta mới đầu hàng.”Hắn dừng lại một chút, một lần nữa thành khẩn thỉnh giáo: “Đến lúc đó Thánh Chủ còn đồng ý không?”Đồng ý cái rắm.Lửa giận trong lòng Huyên không đè nén được nữa, sát khí không kìm được xuất hiện: “Đáng chết! Ngươi đang trêu cợt ta?”Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: “Không có, ta thật tâm mà. Nhưng, chưa tới thời khắc cuối cùng, ta cũng không muốn làm nhân gian. Đúng rồi, ngươi có hứng thú làm ma gian không?”“Chết đi!” Cuối cùng Huyên không nhịn được nữa, dáng vẻ công tử khiêm nhượng cuối cùng cũng không thể duy trì.Hắn ta nâng tay phải lên, một cỗ linh lực cường đại hội tụ trong tay, tạo thành một quang cầu hắc ám.Quang mang màu đen tản mát ra quang mang tà ác, như một quả bom màu đen, một kích đủ để nổ bay một ngọn núi nhỏ.Huyên hung hăng ném mạnh về phía Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh lập tức lui ra sau, một thân hình màu trắng xuất hiện.Kiếm quang lóe lên, quả cầu ánh sáng màu đen bị đánh thành hai nửa.Kế Ngôn cầm Vô Khâu kiếm trong tay nói với Huyên: “Đối thủ của ngươi là ta!”Huyên lạnh lùng nói: “Thương thế của ngươi chưa khỏi, ngươi không phải là đối thủ của ta.”“Thử một chút sẽ biết.”Chiến ý của Kế Ngôn tăng vọt, giống như phát hiện ra con mồi khiến hắn ta hưng phấn.Một trong ba Thánh tử Thánh địa, thực lực chắc chắn sẽ rất mạnh nhỉ.Đối thủ bậc này, rất hợp ý hắn ta.Biết mình bị thương, đối thủ lại là một trong ba Thánh tử có thực lực, tu vi cảnh giới cao hơn hắn ta nên Kế Ngôn không dám khinh thường, lúc này đã toàn lực xuất thủ.Một kiếm đâm ra, trong chốc lát từng đạo kiếm quang, như ánh sao đầy trời, sáng chói sáng tỏ.Trời đất trong nháy mắt như bị vô số trường kiếm xuyên thủng, thủng trăm ngàn lỗ.Lông tơ của Huyên trong nháy mắt dựng thẳng, một kiếm này khiến hắn ta cảm thấy mình như một sĩ binh đang đứng trên chiến trường, đối mặt với mưa tên đầy trời.Một kiếm này khiến hắn ta ngửi được khí tức tử vong, khiến da đầu hắn ta tê dại.Biểu hiện cường thế của Kế Ngôn trước đó khiến hắn ta vô cùng kiêng kỵ Kế Ngôn, biết Kế Ngôn rất cường đại.Nhưng sau khi hắn ta tự mình trải nghiệm, hắn ta mới biết mình đã nghĩ về Kế Ngôn quá đơn giản.Sự cường đại của Kế Ngôn còn vượt xa sự tưởng tượng của hắn ta.Không nói những cái khác, chỉ riêng một kiếm trước mắt đây, mười Kiếm Nhất cũng không đánh ra được.Huyên trong tay cấp tốc kết ấn, linh lực trong cơ thể sôi trào mãnh liệt, hai tay đẩy ra, hắn ta hét lớn một tiếng.“Phá!”Ba động mạnh mẽ bộc phát từ hai tay hắn ta, quang mang hắc sắc sáng lên.Như một con cự long màu đen bay lên không, gào thét một tiếng, đón lấy Kế Ngôn.“Rầm!”Một cỗ ba động linh lực khuếch tán, từng đạo kiếm ý tứ ngược.Rừng núi mấy ngàn dặm dưới chân, dưới sự công kích của từng đạo năng lượng đang bị hôi phi yên diệt, hóa thành tro tàn.Năng lượng cường đại tách tầng mây tối tăm mờ mịt trên trời ra, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống khiến Thánh Sơn tăng thêm vài phần ấm áp.Hai người Kế Ngôn và Huyên trong nháy mắt giao thủ mười mấy hiệp, đánh có qua có lại.Kiếm quang sáng chói, kiếm ý tung hoành.Pháp thuật tứ ngược, hủy thiên diệt địa.Huyền nhìn gương mặt không hề dao động của Kế Ngôn, trong lòng vừa sợ vừa giận, hai bên trông có vẻ như bất phân thắng bại, trên thực tế là Huyên đang thua.Tu vi cảnh giới mạnh hơn Kế Ngôn, cộng thêm Kế Ngôn bị thương, thế mà hắn ta lại bất phân thắng bại với Kế Ngôn.Nếu Kế Ngôn không bị thương thì sao?Huyên hắn ta còn có thể đánh thắng được Kế Ngôn sao?Đáng chết.Huyên tự xưng là mình lòng dạ thâm sâu, suy nghĩ trong nội tâm chưa từng thể hiện trên gương mặt khiến người ta không thể nào nhìn thấu được hắn ta.Nhưng, hôm nay, hắn ta đã thất thố.Đối mặt với đối thủ giống như Kế Ngôn, hắn ta cảm nhận được một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.Huyên tự nhận mình là người nổi bật trong các tiểu bối trẻ tuổi, trừ hai vị sư huynh của mình dựa vào tu vi cảnh giới đè ép hắn ta ra thì hắn ta tự nhận trong thế hệ cùng tuổi không còn ai có thể là đối thủ của hắn ta.Dù là Kiếm Nhất thiên tài Kiếm gia, Mộc Vĩnh thần bí khó lường hắn ta cũng tự tin có thể áp chế.Nhưng mà đối mặt Kế Ngôn, dù là hiện tại đang bất phân thắng bại, trong lòng hắn ta vẫn có một loại trực giác, hắn ta không thắng được Kế Ngôn.Hắn ta không phải là đối thủ của Kế Ngôn.Trực giác như vậy khiến người kiêu ngạo như hắn ta không thể tiếp nhận được.“Đáng, đáng chết!”Huyên rống giận, lại một lần nữa nâng cao khí tức bản thân lên tới cực điểm, chuẩn bị tung ra sát chiêu của mình để đối phó với Kế Ngôn.Tuy nhiên ngay trong nháy mắt hắn ta sắp xuất thủ, bên cạnh bộc phát ra một cỗ kiếm ý nóng bỏng, cuồng bạo, tựa như thái Dương trên trời khiến người ta không cách nào coi nhẹ. Hết chương 995.

Bạn cần đăng nhập để bình luận