Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1172: Nhị sư huynh làm mẹ?

Chương 1172: Nhị sư huynh làm mẹ?Chương 1172: Nhị sư huynh làm mẹ?
Lữ Thiếu Khanh không rõ, cũng không hiểu rõ, mình ngay cả mộng xuân cũng chưa từng có, sao lại mọc ra một con vật gọi mình là mẹ?
Không phải chỉ vì mình đưa linh lực vào trợ giúp nó một tay đấy chứ?
Hay là vì ta giúp nó giải quyết ý thức của nam nhân kia?
Nếu không nữa thì do lần đầu nhìn thấy ta gương mặt anh tuấn nên coi ta là mẹ?
Lữ Thiếu Khanh suy đoán nguyên nhân.
Tiểu hắc điểu không hiểu lắm câu hỏi của Lữ Thiếu Khanh, nó nghiêng đầu, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Mẹ chính là mẹ, mẹ chính là mẹ con."
Lữ Thiếu Khanh từ bỏ vấn đề này, tiểu hắc điểu vừa ra đồi, vừa nhìn đã biến trí lực chưa phát triển hoàn toàn, có hỏi cũng không hỏi ra được.
Hỏi không ra, cũng đoán không được nguyên nhân, vậy thì mặc kệ đi, xác định tiểu hắc điểu vô hại với hắn là được rồi.
Hắn nghiêm túc nói với tiểu hắc điểu: "Nào, gọi ba, đừng gọi mẹ."
Đường đường đại nam nhân, tiểu xử nam ngây thơ mà bị người ta gọi mẹ, sẽ bị người ta cười chết mất.
"Vì sao?" tiểu hắc điểu không hiểu, nó tiếp tục nghiêng đầu, đang nỗ lực tự hỏi.
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Kêu ba êm tai, không được, gọi ta lão đại đi." Tiểu hắc điểu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, quả quyết lắc đầu: "Con cảm thấy vẫn là gọi mẹ thân thiết, êm tai."
Thân thiết cái rắm, êm tai cái rắm.
Ta là nam nhân, không phải nữ.
Lữ Thiếu Khanh trừng nó một chút: "Không cho phép gọi mẹ, không sẽ đánh ngươi."
Tiểu hắc điểu lại một lần nữa ngân ngấn nước mắt, lộ ra ấm ức.
Tiêu Y bên cạnh thấy thế, không để ý tới thương thế của mình, chạy tới nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh đừng bắt nạt nó, nó thật đáng thương."
"Đê tiện, muội thật đê tiện." Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Tiêu Y: "Muội bị nó bắt nạt mà muội còn nói giúp nó?"
Tiêu Y sờ lên ngực, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Không phải vì nó không biết quan hệ giữa ta và Nhị sư huynh sao?"
Người không biết vô tội nha, con chim này nhìn rất đáng yêu.
Sau đó nàng cười hì hì nói với tiểu hắc điểu: "Hì gì, ta là sư thúc của con, nào, gọi sư thúc đi."
Tiểu hắc điểu nghiêng đầu nhìn qua Tiêu Y, cuối cùng hô một tiếng: "Sư thúc."
Tiêu Y cười đến càng thêm vui vẻ, muốn một lần nữa đưa tay ra sờ tiểu hắc điểu.
Nhưng ánh mắt tiểu hắc điểu trở nên lăng lệ, Tiêu Y ngượng ngùng thu tay lại, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, nó muốn gọi huynh là mẹ thì để nó gọi đi, mẹ dễ nghe cỡ nào chứ!"
"Cút sang một bên!" Lữ Thiếu Khanh lần này không quan tâm đến Tiêu Y, thuần thục cốc đầu Tiêu Y, một lần nữa quát tiểu hắc điểu: "Nhìn thấy chưa? Không cho phép gọi ta là mẹ, gọi ba, nếu không sẽ thu thập ngươi như vậy."
"Mẹ, oa..."
Tiểu hắc điểu dứt khoát khóc òa lên như trẻ con, từng tiếng kêu gào vang lên khiến Tiêu Y nhìn thấy mà đau lòng.
Nàng không sợ cường quyền, kiên quyết muốn ra mặt thay tiểu hắc điểu, ôm đầu: "Nhị sư huynh, huynh đừng bắt nạt nó."
Dù bị Lữ Thiếu Khanh đánh, nàng cũng phải ra mặt cho tiểu hắc điểu, kiên quyết đứng về phía tiểu hắc điểu.
Dù sao nó cũng rất đáng yêu vô tội.
Dận Khuyết đứng ngoài cửa động nhìn thấy cảnh này lại khiến hẳn ta có cơ hội chụp mũ rồi. Hắn ta lập tức khinh bỉ: "Chó, thật chó, lại đi bắt nạt một con chim nhỏ như vậy”
"Con chim này khác gì đứa trẻ chứ?"
"Ta thấy hắn chỉ thích làm mấy loại chuyện này thôi, tiểu nhân vô sỉ"
"Đại tiểu thư, cô nhìn đi, hắn chính là loại người này."
Đầu óc Tương Ti Tiên vẫn còn đang hỗn loạn, nàng ta nhìn qua tiểu hắc điểu đang phẫn nộ gào lên với Lữ Thiếu Khanh, thời khắc này nàng ta chợt phát hiện trên người Lữ Thiếu Khanh bao phủ một tầng sương mù, căn bản không thể nhìn thấy rõ.
Hắn rốt cuộc là ai?
Dận Khuyết nhìn thấy Tương Ti Tiên nhìn Lữ Thiếu Khanh đến xuất thần thì trong lòng càng thêm cảnh giác. Tên khốn kiếp này tạo tiếng vang khiến đại tiểu thư phải lau mắt nhìn hắn, không được, tuyệt đối không thể như thế được.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh móc ra vài viên linh đậu cho tiểu hắc điểu, hướng dẫn tiểu hắc điểu gọi ba, Dận Khuyết khó khăn lắm mới kìm được muốn cười to vài tiếng, cái tên khốn này sao ngây thơ vậy?
Linh đậu thôi mà, ngươi tưởng là tiên đậu à?
Ngươi thích, không có nghĩa là ai cũng thích, huống chỉ là một con chim.
Không bằng ngươi đi bắt vài con sâu róm còn thực tế hơn một chút.
"Ngây thơ." Dận Khuyết một lần nữa lên tiếng khinh bỉ: "Người lớn như vậy, còn ngây thơ như thế."
Nhưng, sau khi tiểu hắc điểu ăn một viên lôi đình thì mắt sáng lên, như tiểu hài tử được ăn ngon, ngoan ngoãn, ngọt ngào kêu lên: "Ba ba, ta còn muốn."
Mặt mũi Dận Khuyết đầy sửng sốt.
"Ừm, ngoan!" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, lại bỏ một viên linh đậu vào miệng tiểu hắc điểu.
Cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, làm gì có tiểu soái ca ngây thơ làm mẹ, gọi ba tốt hơn bao nhiêu.
Dận Khuyết hơi sụp đổ rồi, hắn ta vò đầu tóc mình, lại một lần nữa nghỉ ngờ mắt và tai mình có vấn đề.
Em gái ngươi.
Con chim này sao ngươi không có chút tiết tháo nào vậy?
Gọi mẹ thì nên gọi như vậy luôn chứ, phải làm một con chim có nguyên tắc mới đúng.
Vì sao mới cho ngươi một viên linh đậu ngươi đã lập tức thay đổi lập trường của ngươi rồi?
Đó chẳng qua chỉ là linh đậu thôi, cũng không phải tiên đậu gì.
Dận Khuyết nghiến răng nghiến lợi, tên khốn kiếp kia chó thật, dùng linh đậu dụ dỗ trẻ con, thế này khác gì dùng kẹo dụ tiểu cô nương đi xem kim ngư đâu chứ?
Tiểu nhân hèn hạ, nam nhân chó.
Tiểu hắc điểu vừa ra đời, nó vô cùng hiếu kỳ với tất thảy mọi thứ của thế giới này.
Linh đậu chẳng qua chỉ là hạt đậu mang theo chút xíu linh khí nhưng với tiểu hắc điểu mà nói đây là món ăn ngon, hơn nữa còn là mẹ mình, không đúng, ba mình đút ăn, vậy thì ăn sẽ càng thơm ngon hơn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận