Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1812

Chương 1812
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hai vị sư huynh sẽ nói gì đây?
Sẽ nói ta nhớ ngươi sao?
Không đúng, mấy lời này buồn nôn quá, cho dù là Đại sư huynh hay Nhị sư huynh cũng sẽ không nói ra.
Cho dù muốn nói cũng sẽ không nói trước mặt mọi người.
Ừm, hẳn là đã lâu không gặp, vẫn ổn chứ, đại khái như vậy.
Mặc dù không có kích tình bắn ra bốn phía, nhưng cũng tràn đầy gian tình.
Hai người đối mặt mấy hơi thở, Lữ Thiếu Khanh mở miệng trước.
Chỉ vào Kế Ngôn hét lên: “Nhanh nam!”
“Đúng là nam nhân ba giây!”
Phụt!
Tiêu Y muốn phun ra.
Hình ảnh nàng mong đợi rất nhiều nhưng tuyệt đối không phải cảnh tượng này.
Quá nhanh, quá trực tiếp.
Còn nữa, hai người từng giao lưu lúc nào à?
Sao ta lại không biết?
Chẳng lẽ Đại sư huynh nhân lúc ta ở học viện lén lút truyền tống về Thiên Ngự Phong sao?
Quá đáng, lại bỏ rơi sư muội như ta.
Kế Ngôn hừ một tiếng, vẫn là dáng vẻ quen thuộc kia, Vô Khâu kiếm keng một tiếng đằng không bay lên, treo trên đầu: “Muốn đánh nhau phải không?”
Vô Khâu đứng trên chuôi kiếm, khuôn mặt nhỏ căng cứng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Mặc Quân kiếm chưa hề đi ra, nhưng Mặc Quân nhảy ra ngoài, trên tay còn cầm khí linh của Long Kiện.
Nhìn thấy Mặc Quân, gương mặt nhỏ căng cứng của Vô Khâu lập tức trở nên nhu hòa, hơi nhếch khóe môi lên.
Mặc Quân giơ cao khí linh trong tay, vẻ mặt vô cùng dương dương tự đắc: “Vô Khâu, ngươi xem, ta đem đồ ăn ngon đến cho ngươi này!”
Hai khí linh lúc này tụ lại với nhau, chạy ra xa.
Màn này khiến đám người nhìn thấy hơi choáng váng.
Người yêu nghiệt, ngay cả khí linh cũng khác biệt sao?
Lữ Thiếu Khanh im lặng, một thân phản cốt.
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt liếc Kế Ngôn: “Cô nương Vô Khâu của huynh lẳng lơ quá, vừa thấy mặt đã dụ dỗ nghịch tử nhà ta đi rồi.”
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Mấy năm rồi không gặp, đệ vẫn vô duyên như vậy.”
“Sư phụ không ở đây, ta không ở bên cạnh, đệ càng ngày càng cần quản giáo rồi.”
“Làm sao?” Lữ Thiếu Khanh không phục, kêu gào nói: “Huynh còn muốn quản giáo ta? Ai cho huynh cái dũng khí đó?”
“Sư muội ngu xuẩn sao?”
“Đừng quên trước đó huynh vẫn chỉ là một Hóa Thần nho nhỏ đấy.”
Nằm không cũng trúng đạn, Tiêu Y vội vàng lui lại hai bước.
Hai vị sư huynh hiện tại đang dùng một loại phương thức đặc biệt để tương ái tương sát, mình nên trốn xa một chút thì hơn.
Bị cuốn vào, chết cũng không biết chết như thế nào.
Kế Ngôn một lần nữa đứng thẳng lưng, tự tin nói: “Cảnh giới của ta bây giờ mạnh hơn đệ đấy.”
“Cho nên huynh là nhanh nam, nhẫn nhịn lâu như vậy, trong phút chốc đã tăng liền ba cảnh giới, thứ nam nhân ba giây.”
Tiêu Y rất muốn châm chọc một câu, Đại sư huynh gặp huynh mới có thể biến thành nhanh nam.
Kiên trì lâu như vậy, vừa thấy huynh, trong lòng mới an tâm buông lỏng.
Trong lòng an tâm, không còn lo trước lo sau, những tích lũy trước kia v thành Luyện Hư sơ kỳ cảnh giới tầng ba.
“Ai nha, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của huynh kìa...” Lữ Thiếu Khanh hừ hừ tỏ vẻ khinh thường, chỉ vào Kế Ngôn quát: “Huynh đừng có mà chảnh, còn chảnh nữa ta cũng sẽ không khách khí.”
“Tới đi!” Kế Ngôn thản nhiên nói, xông lên trời: “Để ta được lĩnh giáo thử mấy năm nay đệ đã tiến bộ như thế nào.”
“Chả lẽ lại sợ huynh?” Lữ Thiếu Khanh hét lớn, cầm Mặc Quân kiếm trong tay xông lên: “Hôm nay đừng ai mong ngăn cản ta kiếm linh thạch.”
Hai người cứ như vậy xông lên trên trời, như muốn đánh nhau.
Đám người trợn mắt hốc mồm, đầu óc có chút theo không kịp.
Lâu như vậy không gặp, sư huynh đệ hai người không ôm đầu khóc rống kể nổi tương tư với nhau thì cũng nên hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương như thế nào chứ.
Không ngờ vừa gặp mặt đã đối chọi gay gắt, nói đúng ra là Lữ Thiếu Khanh miệng quá thối, Kế Ngôn không thèm phí lời với hắn, trực tiếp muốn đánh một trận.
Quản Đại Ngưu nói khẽ với Giản Bắc nói: “Nếu ta là Kế Ngôn công tử ta cũng đánh hắn trước một trận rồi nói sau.”
Giản Bắc rất tán thành, còn không phải sao, nhanh nam, nam nhân ba giây gì đó, ai có thể chịu được.
Không thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận trong lòng tóm lại sẽ khó chịu.
Giản Bắc cảm thấy nếu mình có đủ thực lực, hắn ta cũng sẽ đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.
Không còn cách nào khác, cái miệng kia khiến người ta ghét quá.
Tuy nhiên Tiêu Y lại lộ ra vẻ nghi ngờ.
Tuyên Vân Tâm chú ý tới biểu cảm của Tiêu Y, không kìm được mở miệng: “Thế nào?”
Tiêu Y nói thầm: “Đây không giống tác phong cảu Nhị sư huynh.”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
Tiêu Y nhìn hai người trên bầu trời, ôm tiểu Hắc, chậm rãi nói ra nghi hoặc của bản thân: “Ma tộc và Điểm Tinh phái liên thủ đối phó với Đại sư huynh, ngoài mặt Nhị sư huynh thể hiện không có gì nhưng trong lòng đã ngập tràn sát ý.”
“Chắc chắn phải giết hết bọn hắn.”
“Giờ giết ma tộc rồi, còn lại Điểm Tinh phái, đáng lẽ Nhị sư huynh phải đi diệt Điểm Tinh phái chứ không phải đấu võ mồm với Đại sư huynh.”
“Hơn nữa Nhị sư huynh khác Đại sư huynh, huynh ấy không muốn đánh nhau với Đại sư huynh, có thể tránh liền tránh, tuyệt đối sẽ không chủ động nghênh chiến.”
Đám người sau khi nghe xong, đều cảm thấy Tiêu Y nói không sai, Lữ Thiếu Khanh trước mắt đúng là có vài phần cổ quái.
Quản Đại Ngưu nói thầm, nhỏ giọng suy đoán: “Chẳng lẽ hai người thật sự lâu không gặp nên mới đánh nhau trước một trận?”
“Dù sao Điểm Tinh phái cũng không thể chạy thoát.”
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn đứng đối mặt nhau, trong không khí tràn ngập hai cỗ kiếm ý khác biệt.
Kiếm vô hình ý đang va chạm, ánh mắt hai người cũng đối bính trên không trung, bắn ra vô số tia lửa.
Kế Ngôn cầm trong tay trường kiếm, hoành không đứng đó, phiêu dật xuất trần, đối mặt với sư đệ đã lâu không gặp, chiến ý của Kế Ngôn chậm rãi dâng lên.
Đã lâu không gặp, đệ lại bước lên trước mặt ta một bước rồi.
“Để ta xem thử tiến bộ của đệ mấy năm nay!”
Sau khi nói xong, không chút khách khí một kiếm bổ ra.
Kiếm quang phóng lên tận trời, kiếm ý sắc bén khuấy động ra, phập phập phập xuyên thủng đất trời, lưu lại vô số lỗ thủng.
Xuất thủ quả quyết lăng lệ, không hề giống luận bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận