Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 167 - Ngươi có linh thạch không?



Chương 167: Ngươi có linh thạch không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh lại không vội, ưỡn ngực làm ra bộ trưởng bối, nói giọng giáo huấn: “Này thanh niên trẻ tuổi, có thể trầm ổn một chút được không?”“Còn là người đứng thứ hai ở Tề Châu nữa chứ, ta thấy ngươi là người sốt ruột nhất Tề Châu thì có.”Chọc cho Trương Tòng Long nổi giận đến mức chỉ muốn xông lên đánh người xong, Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi giọng hỏi gã ta: “Ngươi có linh thạch không?”Trương Tòng Long nhíu mày. Ta có linh thạch không liên quan quái gì tới ngươi?Chuyện này cần ngươi quan tâm sao?Gã ta từ chối trả lời vấn đề ngớ ngẩn này.Trương Tòng Long trầm mặc, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm an ủi: “Không cần thẹn thùng, nghèo thì nghèo thôi, không ai cười ngươi đâu.”“Ạ, ngại quá, Quy Nguyên Các của các ngươi bị người ta cướp, ta không nên nhắc lại chuyện này.”“Ôi, còn định cho các ngươi một cơ hội cá cược với ta, để cho các ngươi thắng ta một trận xả giận nữa cơ. Giờ thì xem ra không ổn rồi.”Trương Chính và các đệ tử Quy Nguyên Các tức giận không nhẹ.Bọn họ đã bị cướp sạch một trận, trên người không có đồng nào, nghèo đến muốn mạng rồi.Trường kiếm trong tay Trương Chính là đại ca Trương Tòng Long của gã cho.Ngoài ra, trên thân Trương Chính không có một thứ gì đáng tiền.Về phần pháp bảo gì đó.Hai chữ, không có.Trương Tòng Long nhìn Lữ Thiếu Khanh, bỗng nhiên cười khẩy, cười đến là vui vẻ. “Ngươi? Muốn đánh cược với ta sao?”Dường như Trương Tòng Long đã tìm được cơ hội châm biếm Lữ Thiếu Khanh.“Lăng Tiêu Phái các ngươi có thể có được bao nhiêu linh thạch?”“Dù ngươi có là đệ tử thân truyền, mỗi tháng cũng có thể nhận được bao nhiêu linh thạch?”“Nhận được đủ linh thạch sao?”“Ngươi có tư cách gì đòi đánh cược với ta?”Với hai phái khác, Lăng Tiêu Phái nghèo cũng không phải bí mật gì.Một tháng đệ tử thân truyền cũng chỉ có thể nhận được một trăm viên linh thạch hạ phẩm, không dám so với phú bà Song Nguyệt Cốc, đến Quy Nguyên Các cũng không bằng.Cho nên, theo như Trương Tòng Long thấy, Lữ Thiếu Khanh chỉ là một con quỷ nghèo.Linh thạch nhận được còn phải để tu luyện, tiêu xài cũng bí bách, còn có cái gì mà đánh cược?Lữ Thiếu Khanh lại bắt đầu vui vẻ: “Nếu ta không có chút linh thạch, làm sao dám nói lời như thế?”“Ngươi có linh thạch?” Trương Tòng Long cười càng lạnh hơn: “Có bao nhiêu? Mấy trăm viên, hay một ngàn viên?”“Ít hơn một vạn linh thạch, đừng đến đánh cược với ta.”Trương Tòng Long ngạo nghễ, trong lời nói tràn đầy khinh thường Lữ Thiếu Khanh.Nói gần nói xa đều châm biếm Lữ Thiếu Khanh là một con quỷ nghèo toàn thân không có nổi mấy viên linh thạch.Các đệ tử khác của Quy Nguyên Các cũng nhao nhao lên tiếng ủng hộ Đại sư huynh của mình.Mặc dù chúng ta không có linh thạch, nhưng chúng ta có Đại sư huynh.Gia hỏa Lăng Tiêu Phái các ngươi có bao nhiêu linh thạch?“Đúng thế, Lăng Tiêu Phái các ngươi chỉ là một con quỷ nghèo, dám cược linh thạch với Đại sư huynh à?”“Số lượng quá ít cũng đừng có lấy ra, tránh bị người ta chê cười.”“Đúng là buồn cười chết người, linh thạch của tất cả người trên Thiên Ngự Phong các ngươi cộng lại cũng không bằng được Đại sư huynh chúng ta.”Lữ Thiếu Khanh không hề tức giận, mà cực kỳ vui mừng, nghe như vẻ có rất nhiều linh thạch.Thích nhất là loại người này, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.Toàn thân Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều cười đầy vui vẻ hỏi Trương Tòng Long: “Nói vậy, thì trên người ngươi hoàn toàn chính xác có không ít linh thạch phải không?”Trương Tòng Long hếch đầu, tràn đầy ngạo nghễ nói: “Có thể khẳng định là nhiều hơn ngươi.”“Vậy thì tốt!” Lữ Thiếu Khanh lại càng vui hơn.Ta thích nhất là thổ hào.Hắn vung tay lên, một đống linh thạch sáng lập lánh xuất hiện, sáng mù mắt của mọi người.“Bốn vạn bảy ngàn viên linh thạch hạ phẩm, ngươi cũng lấy số này ra đi, chúng ta đánh cược một ván.”“Nếu sư muội ta thắng, linh thạch của ngươi thuộc về ta. Nếu sư muội ta thua, lịch thạch của ta thuộc về ngươi. Thế nào?”Bốn vạn bảy ngàn viên linh thạch hạ phẩm, cứ như thế mà xuất hiện trước mặt mọi người.Phản xạ ánh nắng óng ánh khắp nơi, khiến người ta hoa mắt.Ở đây cảnh giới thực lực cao nhất là Trương Tòng Long, Kết Đan tầng chín, đại bộ phận những người khác chỉ là Trúc Cơ.Linh thạch dùng để tu luyện, mua tài nguyên, vân vân, ngàn công vạn dụng, là tiền tệ của tu sĩ.Từ khi tu hành đến giờ khẳng định không chỉ tiêu hết bốn vạn viên.Nhưng với cảnh giới hiện tại của bọn họ, có thể còn được mấy vạn linh thạch chỉ e không có mấy người.Có lẽ người của Song Nguyệt Cốc còn có.Nhưng sắc mặt mấy người Biện Nhu Nhu cũng đầy khiếp sợ tựa như nàng cũng không có nhiều như vậy.Quy Nguyên Các tài lực còn kém cả Song Nguyệt Cốc lại càng không thể.Trong số rất nhiều người ở đây, chỉ có sắc mặt của Hạ Ngữ là không đổi.Nàng vốn lạnh nhạt, cũng không coi trọng vật ngoài thân.Nhưng Lữ Thiếu Khanh là đệ tử Lăng Tiêu Phái mà có nhiều linh thạch như thế cũng khiến cho nàng thầm giật mình.Nhiều linh thạch như thế, cần phải bớt ăn bớt mặc trong bao lâu đây?Hạ Ngữ nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng thầm kính nể.Lữ Thiếu Khanh chịu nhổ nhọc, nhịn ăn nhịn mặc.Nhìn linh thạch sáng lấp lánh trước mặt, nét mặt Trương Tòng Long rất khó coi, cứ như táo bón vậy.Dù gã ta là Đại đệ tử củ Quy Nguyên Các, cũng không thể mang theo nhiều linh thạch bên người như thế.Với cảnh giới của gã ta, linh thạch cũng là tài nguyên, đảm bảo bình thường đủ dùng là được, có thừa thì đem đi đổi lấy các tài nguyên khác để tăng thực lực càng có lời hơn.Tiêu Y trợn tròn hai mắt, không ngờ Nhị sư huynh bình thường vô cùng keo kiệt lại giàu có như thế.Rõ ràng nhiều linh thạch như thế, còn muốn nhổ lông dê của nàng.Thực sự quá ghê tởm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận