Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1677

Chương 1677Chương 1677
Môn nhân đệ tử phái Lăng Tiêu thấy không thể nào ngăn được Lữ Thiếu Khanh sử dụng tài liệu của môn phái, đương nhiên tràn ngập oán khí.
Ngay cả một số đệ tử thân truyền cũng có lời oán thán, cảm thấy môn phái thật sự cưng chiều Lữ Thiếu Khanh quá mức rồi.
Ngu Sưởng biết Lữ Thiếu Khanh đã hy sinh rất lớn vì môn phái, chỉ lẳng lặng chấp nhận bị bêu danh, cũng biết môn phái nợ hắn.
Lập tức ông ta áy náy thêm vài phần: "Tiểu tử, thiệt thòi cho ngươi rồi."
"Ôi hu hu" Lữ Thiếu Khanh mới bụm mặt khóc lên hu hu: "Đúng vậy, con ấm ức đến chết người rồi, cho nên, Chưởng môn, người để cho con tiếp tục ở đây đi, đừng bắt con ra ngoài."
"Các ngài có quyết định gì thì cứ làm đi, con giơ hai tay tán thành, kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của Chưởng môn."
Bộ dạng này của Lữ Thiếu Khanh khiến cho sự áy náy trong lòng Ngu Sưởng lập tức biến sạch không còn, hùng hùng hổ hổ mắng: "Bớt giả bộ ở đây đi cho ta, chẳng bao lâu nữa người của Trung Châu sẽ đến."
"Trung Châu?” Lữ Thiếu Khanh buông hai tay, tò mò nhìn Ngu Sưởng: "Người Trung Châu đến làm gì? Ăn nhiều quá no chết à?"
Mặc dù nói Trung Châu trâu bò, năm nhà ba phái của Trung Châu rất mạnh, nhưng nơi này là Tê Châu, phái Lăng Tiêu cũng không phải quả hồng mềm. Dù hiện tại Ngao gia muốn diệt phái Lăng Tiêu, phái Lăng Tiêu cũng có thể đánh cho Ngao gia rụng sạch răng đầy miệng.
"Đương nhiên là dự định để phái Lăng Tiêu chúng ta đi đối phó với Ma tộc."
"Ma tộc hoành hành ngang ngược ở ba châu Tề Yến Đông, tiếng tăm cực lớn, đương nhiên năm nhà ba phái của Trung Châu hy vọng chúng ta - là thực lực bản thổ - đi đánh nhau sống chết với Ma tộc."
Ngu Sưởng nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: "Với phái Lăng Tiêu chúng ta, lần này có rất nhiều nguy hiểm."
Đi đối phó với Ma tộc, đánh ra chân hỏa, Ma tộc sẽ tập trung toàn lực đối phó với phái Lăng Tiêu, phái Lăng Tiêu sẽ không khóc chết sao?
Nhưng không đối phó với Ma tộc, co đầu rút cổ, bị người có tâm làm lớn một phen, thanh danh của phái Lăng Tiêu tại Tề Chau sẽ bị phá hủy.
Đến khi ấy, bị ngàn người chỉ trỏ, bị vạn người chửi măng, hình tượng tốt đẹp của phái Lăng Tiêu sẽ bị hủy sạch.
Cho nên, Ngu Sưởng tiến thối lưỡng nan.
Nếu đi, dễ dàng bị người ta dùng làm vũ khí, không đi, sẽ dễ bị người ta hãm hại.
Làm Chưởng môn, quá khó quyết định!
Lữ Thiếu Khanh càng thêm kỳ quái: "Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Phái mấy người đi làm bộ một chút, coi như đánh nhau rồi, phải nhớ bảo vệ mình một chút, hơi có chút bất thường nào phải lập tức chạy trốn, có gì mà phải khó xử?" Ngu Sưởng dứt khoát ngồi xuống, đối diện với Lữ Thiếu Khanh, thở dài hỏi: "Phái ai đi?"
"Ma tộc xuất hiện, mấy vị phong chủ nhất định phải tọa trấn Môn phái, các trưởng lão khác thực lực hơi kém, mấy đệ tử Ngọc Thần con lại không nỡ."
"Ma tộc cường hãn, có thể phái ai đi chứ?"
Già rồi không có thực lực, tuổi trẻ thì thực lực cũng không đủ, hơn nữa còn là tương lai của môn phái.
Có câu Ma tộc ăn người không nhả xương, thực lực mạnh vượt quá tưởng tượng, phái đệ tử trẻ tuổi đi, kinh nghiệm không đủ, nhỡ bị chết rồi, Ngu Sưởng hắn còn không khóc chết à?
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy bèn chậm rãi nằm xuống, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Ngu Sưởng, Lữ Thiếu Khanh lại chậm rãi ngáy phì phì.
Ngu Sưởng kịp phản ứng lại, mặt mày xám xịt, tiểu hỗn đản này biết ý đồ của mình khi đến.
Đang giả bộ hồ đồ, vờ ngủ.
Hắn ấy!
Ngu Sưởng nổi điên rồi, tiểu hỗn đản này rất thông minh, cái thiếu duy nhất là lười biếng thành tính.
"Bớt ở đây giả bộ hồ đồ cho ta!" Ngu Sưởng tát một cái, đánh cho tảng đá dưới mông Lữ Thiếu Khanh vỡ làm năm bảy mảnh.
"Mẹ nó chứ! Giường của ta!" Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên đầy ấm ức.
"Chưởng môn, đây là cái giường con năm hơn năm mươi năm, Bao Tương, hôm nay ngài đập nó, con với ngài không xong đâu, trừ phi ngài trả cho ta một trăm triệu linh thạch.
Thời gian này thật không thể sống nổi mà, sư phụ thích chặt võng của mình, hiện giờ Chưởng môn cũng thích phá giường đá của mình, số mình thật là khổ mài
Ngu Sưởng nghiến răng tức giận trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, nói, ngươi có đi hay không?"
Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt mấy cái, muốn giả hồ đồ: "Đi cái gì? Trước khi thấy một trăm triệu viên linh thạch, con sẽ không nói thêm nửa chữ."
Ngu Sưởng quát quyết ngửa bài, đi vòng vèo với tiểu tử này có thể khiến mình choáng đầu: "Tiểu tử, đừng có ở đây giả ngu nữa, người của Trung Châu tới, nhất định phải tỏ thái độ, cả môn phái chỉ có ngươi thích hợp."
Mấy năm gần đây môn hạ đệ tử tiến bộ thần tốc, chỗ nào cũng có người đột phá.
Các đệ tử thân truyền đại bộ phận đã đạt cảnh giới Nguyên Anh, thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng so với môn phái Song Tử thì các đệ tử này vẫn còn kém rất xa.
Lữ Thiếu Khanh trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi: 'Chưởng môn, vì sao người tin con thế?"
"Không ngờ người lại tin con như thế, bình thường con đã là gì khiến người hài lòng? Người nói đi, con sửa!"
Ngu Sưởng nghe lời hắn nói mà muốn đánh người.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, dù bình thường Lữ Thiếu Khanh có thể khiến cho ông ấy tức chết, nhưng vẫn khiến cho ông ấy tràn ngập lòng tin vào hắn, vào thời khấc mấu chốt, ông ấy vẫn nghĩ đến Lữ Thiếu Khanh.
Ngu Sưởng thương cảm vô cùng, Chưởng môn là mình đây thật sự là phạm tiện mà.
"Tiểu tử, tương lai của môn phái đành nhờ vào ngươi."
Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên cao ba trượng như bị hù chết.
"Chưởng môn, người đừng hại con!"
"Con tài sơ học thiển, bất học vô thuật, lý tưởng lớn nhất cuộc đời này là nằm ôm linh thạch đi ngủ, ngồi ăn rồi chờ chết, người đừng trao cho con trách nhiệm lớn như thế."
Ngu Sưởng lắc đầu, cảm khái một phen: "Tương lai không dựa vào ngươi và Kế Ngôn thì còn có thể dựa vào ai?" "Cho nên, có một số việc, ngươi nhất định phải tham dự vào."
"Đừng!" Lữ Thiếu Khanh nhức nhức cái đầu, Chưởng môn bị cái gì kích thích rồi?
Không ngờ lại ôm kỳ vọng vào mình lớn như thế, không biết mình bi thương cỡ nào sao?
"Chưởng môn, người sống lâu trăm tuổi, không đúng, người trường mệnh vạn tuế, phái Lăng Tiêu còn cần có người làm Chưởng môn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận