Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 310 - Kiếm Vô Khưu



Chương 310: Kiếm Vô KhưuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThanh trường kiếm sau lưng Kế Ngôn ra khỏi vỏ, hàn quang trên lưỡi kiếm bắn ra tứ phía.Lại nữa? Không hài lòng tí là đòi đánh nhau? Trông có ra dáng sư huynh không vậy?Lữ Thiếu Khanh bực bội nhìn Kế Ngôn: "Làm gì? Định đánh nhau lúc này hả?""Qua đây, huynh dám ra tay với ta, ta nằm đây luôn, tới lúc đó không giúp được sư tổ, xem huynh định giải thích với sư tổ thế nào.""Keng!"Kế Ngôn tra trường kiếm vào vỏ rồi nói: "Nó đã có tên rồi.""Vô Khưu!"Ngay sau lời gọi của Kế Ngôn, trường kiếm sau lưng cũng chấn động."Ồ? Tứ phẩm hay là ngũ phẩm vậy?"Lữ Thiếu Khanh trêu chọc một câu, trước kia, trường kiếm của hắn và Kế Ngôn đều không có tên.Bây giờ Kế Ngôn hẳn đã đột phá Nguyên Anh, bội kiếm bản mệnh cũng thăng cấp, từ đấy mới đặt tên cho nó.Kế Ngôn không trả lời mà chỉ quơ quơ tượng gỗ: "Muốn hả?"Lữ Thiếu Khanh trợn mắt, hắn mắng: "Nói nhảm."Đây là thứ Hóa Thần đưa cho, có chứa thần niệm của Hóa Thần tu sĩ.Nói cách khách, khi sử dụng nó thì không khác nào gọi một vị Hóa Thần đến hỗ trợ chiến đấu.Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa mắng dứt lời, hắn lập tức đề cao cảnh giác."Huynh muốn làm gì?""Nói trước nhé, chuyện giết người phóng hỏa ta không làm, ta là tu sĩ tốt tuân thủ kỷ luật."Lữ Thiếu Khanh lập tức bày tỏ thái độ.Hành động này của Kế Ngôn chắc chắn không phải chuyện gì tốt.Kế Ngôn không giấu diếm, vứt tượng gỗ cho Lữ Thiếu Khanh: "Giúp ta giết người.""Ai?"Lữ Thiếu Khanh thấy lạ: "Nơi này ngoài người của mình, còn có kẻ khác?"Ánh mắt của Kế Ngôn lướt về nơi chân trời xa xa, nơi đó đám quái vật màu đen đang không ngừng rút lui, ngừng lại tấn công."Nói một cách chính xác, là một con quái vật, thực lực chắc là Nguyên Anh trung kỳ, khoảng cảnh giới tầng thứ năm."Mẹ nó!Lữ Thiếu Khanh không nói nhiều lời, ném trả tượng gỗ cho Kế Ngôn.Bức tượng gỗ này quá bỏng tay.Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn mà không biết phải nói gì, bất đắc dĩ thêm tức giận: "Khốn kiếp, huynh đề nghị ta đi vào đây, không chỉ vì ta hiểu trận pháp nhỉ?""Đây mới là mục đích thật sự của huynh phải không?"Trong lòng Lữ Thiếu Khanh hoảng hốt.Má ơi, quái vật Nguyên Anh trung kỳ.Đừng nói trung kỳ, cho dù Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng thứ nhất, Lữ Thiếu Khanh cũng không phải đối thủ của nó.Một trăm Lữ Thiếu Khanh cộng lại vẫn chẳng đánh nổi.Kế Ngôn thành thật gật đầu: "Không sai, có nguyên nhân này. Chỉ khi đệ giúp đỡ, ta mới có thể giết được nó."Kế Ngôn tin tưởng sư đệ của mình có cách.Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, chỉ Kế Ngôn mà mắng: "Khốn nạn, huynh nghĩ ta ở ngoài kia nhàn nhã lắm chắc?""Ta không phải xem sư muội tu luyện tập hay gì?""Ta bận lắm có biết không.""Huynh muốn giết thì tự đi mà giết. Thực lực của mình thế nào, trong lòng huynh không rõ chắc? Huynh còn chọc vào con quái vật mạnh như vậy làm gì?""Ăn no rửng mỡ hả?"Vẻ mặt của Kế Ngôn không đổi, có điểu trong mắt mang theo sát ý sâu đậm, hắn ta đáp: "Nó đánh lén ta, sư phụ vì cứu ta nên bị nó đánh thương nặng."Lữ Thiếu Khanh yên lặng.Qua một lúc, hắn cướp lại tượng gỗ, miệng thì mắng: "Mẹ nó, đời trước chắc chắn ta thiếu nợ huynh."Thấy Lữ Thiếu Khanh bỏ tượng gỗ vào trong túi, điều này có nghĩa là Lữ Thiếu Khanh đã đồng ý bắt tay với hắn ta để cùng trừng trị con quái vật đáng ghét kia.Cho dù Kế Ngôn tính tình trầm ổn bình tĩnh cũng không nén nổi tò mò mà hỏi: "Đệ tính đối phó với quái vật thế nào?"Đây còn là kẻ địch cấp Nguyên Anh nữa chứ.Bây giờ Lữ Thiếu Khanh mới ở kỳ kết đan, nếu đánh chính diện, chỉ cần một bàn tay là có thể nghiền chết hắn.Kế Ngôn nghĩ không ra Lữ Thiếu Khanh sẽ có cách gì để giúp hắn ta đánh bại được quái vật.Lữ Thiếu Khanh không đáp lời, hắn lật tìm trong nhẫn trữ vật của mình.Sau dó mới nói với Kế Ngôn: "Đưa ta Tử Huyền Cổ Mộc, Mặc Cổ Thiết, Mặc Lôi Huyền Ngân."Lữ Thiếu Khanh nói ra một đống nguyên liệu, đây đều là những thứ hắn không có.Kế Ngôn biết Lữ Thiếu Khanh định làm gì."Đệ định dùng trận pháp?"Lữ Thiếu Khanh trợn mắt: "Nói thừa, chẳng lẽ huynh muốn ta cầm kiếm xông lên?""Huynh ngốc hay là ta ngốc?"Kẻ địch ở cấp bậc Nguyên Anh, đánh chính diện với nó, vậy chỉ có nước chết.Mà Lữ Thiếu Khanh thì không có nhiều thứ có thể uy hiếp được Nguyên Anh.Tượng gỗ ban nãy Kha Hồng đưa cũng được tính, nhưng dùng Hóa Thần để đối phó Nguyên Anh, Lữ Thiếu Khanh tính kiểu gì cũng thấy mình thiệt.Tượng gỗ của Kha Hồng đem đi bán, có khi còn được hơn một triệu linh thạch.Ngoài ra, thứ Lữ Thiếu Khanh có thể dùng để uy hiếp được Nguyên Anh cũng chỉ có trận pháp.Trận pháp cấp năm, Du Long Chu Yêu Đồ.Trước kia hỏi được từ chỗ tiểu đệ ma quỷ.Lữ Thiếu Khanh đã tính rồi, bị trận pháp này giam lại, cho dù có là tu sĩ Nguyên Anh cảnh giới tầng thứ chín đi nữa, không chết thì cũng mất lớp da.Cho nên, thứ bây giờ Lữ Thiếu Khánh có thể sử dụng, tất nhiên chính là nó.Có điều, bố trí trận pháp cấp năm, nguyên liệu cần dùng không chỉ to ở mức bình thường.Linh thạch tiêu hao để vận chuyển cũng hết sức kinh người.Nhưng không còn cách nào khác.Ai bảo nó bắt nạt sư phụ với sư huynh của mình chứ?Thân là sư đệ chỉ đành dùng thủ đoạn của mình để báo thù cho sư phụ và sư huynh.Trận pháp cấp năm, nguyên liệu cần dùng rất nhiều, cấp bậc cũng rất cao.Thấp nhất cũng là tam phẩm, chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể gom đủ.Có điều, bởi vì trước đây định sử dụng nó để đối phó với Nguyên Anh của Điểm Tinh Phái.Lữ Thiếu Khanh vẫn không ngừng thu thập các nguyên liệu liên quan, bây giờ chỉ thiếu một ít.Chỉ có thể xem ở chỗ Kế Ngôn có đủ hay không.Lữ Thiếu Khanh chìa tay với Kế Ngôn: "Đưa nguyên liệu ra đây, không có đủ nguyên liệu, huynh tự đi mà tìm chết, ta không theo đâu."Kế Ngôn không từ chối, cổ tay khẽ chuyển, hắn ta lấy hết ra những thứ Lữ Thiếu Khanh nhắc đến mà mình có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận