Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1581

Chương 1581Chương 1581
"Nhị sư huynh của ta đi rồi."
"Đi rồi sao?" Ngao Đức cố ý kêu lên.
Thực ra trong số những người ngồi dây không có mấy ai không biết Lữ Thiếu Khanh đã rời đi.
Ngao Đức hết sức hài lòng với kỹ xảo của mình, thế là tiếp tục phát huy: "Hắn đi rồi sao? Sao không nói với ta một tiếng? Nếu không nhất định ta sẽ đưa tiên hắn."
Ngao Đức nói xong thì lắc đầu đầy vẻ tiếc nuối.
"Ngươi sẽ tiễn Nhị sư huynh của ta sao?"
Tiêu Y kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi không sợ bị Nhị sư huynh ta xử lý à?"
Móal Ngao Đức thầm măng trong bụng, nhưng ngoài mặt lại thở dài một hơi, nói: "Ôi, Lữ công tử cứ như vậy mà rời đi, không nói tiếng nào, trên đường không biết có gặp phải nguy hiểm gì không?"
"Không thể nào." Tiêu Y lại lần nữa kinh ngạc: "Có nguy hiểm gì chứ? Không phải nói Trung Châu rất an toàn sao?"
"Nhị sư huynh của ta đã nói, Trung Châu rất an toàn, hắn một mình trở về cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Nhất định ngươi đang dọa thôi."
Ngây thơi
Ngao Đức thầm cười lạnh: "Trung Châu to lớn như thế, ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, nhất định sẽ có nguy hiểm."
"Lữ công tử đi đường rất dễ gặp phải nguy hiểm, nếu nghiêm trọng còn khó mà giữ được cái mạng này." Tiêu Y không vui, chỉ vào Ngao Đức mà nói: "Này, đừng có mà cậy lớn tuổi hơn ta là có thể ở đây nói vượn."
"Dám rửa Nhị sư huynh của ta, cẩn thận ta xử lý ngươi."
Mị Nhi nãy giờ không lên tiếng cuối cùng không nhịn được mà nói: "Nha đầu Vô tril"
Mị Phi thấy Tiêu Y xuất hiện, dù hận đến nghiến răng nhưng đã được giáo huấn nên không dám mạo hiểm mở miệng, dù sao thì cái miệng của Tiêu Y cung quá lợi hại, nàng ta không nói lại được.
Nàng ta ở bên cạnh dự định lẳng lặng theo dõi kỳ biến thôi, tìm cơ hội phù hợp rồi oán hận nàng.
Nhưng câu mắng "lớn tuổi" vừa rồi của Tiêu Y đã triệt để dẫn nổ thùng thuốc súng trong bụng nàng ta. Tiêu Y quay sang hỏi Mị Phi: "Ngươi thân là trưởng bối nói vậy là có ý tốt sao?"
Trưởng bối?
Mị Phi có dấu hiệu đầu bốc khói, tóc dựng thẳng.
Nghe thử xem, đây là lời con người có thể nói sao?
Ta là thiếu nữ trẻ tuổi, mà bị ngươi gọi là trưởng bối?
Nghe lời này, Mị Phi thấy ai cũng giống như đang chê cười mình vậy.
Mị Phi bị chọc tức sắp phát điên rồi, nhưng cuối cùng vẫn nén được lửa giận mà cười lạnh nói: "Hừ, Nhị sư huynh của ngươi đại họa lâm đầu, sắp chết đến nơi rồi, ngươi cứ ở đây mà cười đi, đến lúc đó có người khóc."
"Nhị sư huynh của ta có thể xảy ra chuyện gì?" Tiêu Y nghe vậy mới bĩu môi khinh miệt: "Ngươi đừng nói với ta Mi gia nhà ngươi phái người đuổi theo muốn giết Nhị sư huynh của ta đấy."
Bên này Ngao Đức cũng bất ngờ. Mị gia cũng ra tay sao?
Cũng phái người đuổi theo giết tên gia hỏa hỗn đản kia sao?
Kết quả là, hắn ta nhìn sang MỊị Phi, hỏi: "Phi cô nương, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hản là ngươi nghe phong thanh có người muốn gây bất lợi cho Lữ công tử sao?"
Mị Phi chỉ hận không thể khoe chuyện gia tộc mình phái tứ trưởng lão Mị Bắc Lạc đuổi theo tìm giết Lữ Thiếu Khanh ra ở đây.
Nhưng nhớ lời phụ thân căn dặn, nàng ta chỉ có thể nhịn cái xúc động này xuống. Bởi vì còn Kế Ngôn ở đây, truy sát Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể hành động trong bí mật.
Mị gia cũng không muốn đắc tội với thiên tài yêu nghiệt như Kế Ngôn.
Nghĩ đến chuyện Lữ Thiếu Khanh sẽ bị tứ trưởng lão của mình đập thành cặn bã, lửa giận trong lòng nàng ta lập tức biến mất, ngược lại còn thêm vài phần chờ mong.
Chờ mong xem thái độ của Tiêu Y khi ấy như thế nào.
Nàng ta cười ha hả, khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo: "Ta không biết, nhưng với tính cách của Lữ Thiếu Khanh, hắn đắc tội quá nhiều người, chắc người muốn đòi mạng hắn cũng nhiều lắm."
"Hừ, một thân một mình lên đường, khẳng định sẽ có người đang chờ lấy cái mạng nhỏ của hắn." Lời này khiến cho Ngao Đức cũng xác định được nhất định Mị gia cũng phái người truy sát Lữ Thiếu Khanh.
Lần này tên kia có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát.
Ngao Đức nhìn Tiêu Y tràn đầy thương hại.
Tiểu nha đầu này vẫn còn đang mơ mơ màng màng, giờ cười vui vẻ cỡ nào, đến lúc đó sẽ khóc đau lòng cỡ ấy.
Hà hà.
Nhưng Tiêu Y nghe Mị Phi nói vậy lại càng cười đến là xán lạn: "Ha ha, có người dám tìm Nhị sư huynh của ta làm phiền cơ à? Muốn chết."
"Muốn chết?" Mị Phi vẫn đối chọi gay gắt, nghe được Tiêu Y nói vậy thì không nhịn được cười.
"Nói như thế, Nhị sư huynh của ngươi rất lợi hại phải không? Ở Trung Châu này có thể đối phó được với Hóa Thần sao?"
Ngao Đức lại có thêm một tin tức, trong lòng đã bắt đầu thương cảm cho Lữ Thiếu Khanh.
Tính cả Ngao gia của hắn ta thì ít nhất đã có tới ba vị Hóa Thần.
Dù là con trai của Thiên Vương lão tử cũng không lật nổi người.
Ôi, Ngao Đức chợt cảm thấy nhàm chán.
Ba vị Hóa Thần truy sát Lữ Thiếu Khanh, khác nào ba người lớn cùng đi bắt nạt một đứa trẻ con?
Thậm chí Ngao Đức còn cảm thấy hơi áy náy.
Quá tàn bạo, quá..."
Nhưng mà, hắn ta thích. Hừ, gia hỏa hỗn đản, đắc tội Ngao gia ta mà còn muốn chạy à?
Có chạy đến chân trời góc bể ngươi cũng phải chết.
Nghĩ đến chuyện Lữ Thiếu Khanh sẽ bị đập thành bụi rồi bay theo gió, trong lòng Ngao Đức vui sướng vô cùng.
Hắn ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Y.
Ngươi cứ biểu diễn đi, chờ tới khi ngươi vui sung sướng nhất ta sẽ phanh ngươi lại.
Xem ta có chơi chết ngươi không.
Mà hai chữ Hóa Thần, chớp mắt đã khiến cho tất cả mọi người tò mò nhao nhao nhìn sang Tiêu Y.
Từ lời của Mị Phi, người đang ngồi đây đều có thể đoán được Mị gia đã phái Hóa Thần ra truy sát Lữ Thiếu Khanh. Bị Hóa Thần truy sát, Lữ Thiếu Khanh có thể ứng phó được không?
Hai bàn tay đặt trên bàn của Mạnh Tiêu nắm thật chặt, cực kỳ căng thẳng.
Bên cạnh, Tuyên Vân Tâm tuy vẫn xinh đẹp, vân đạm phong khinh nhưng thực ra hai bàn tay bên dưới mặt bàn cũng đang siết lại nhè nhẹ.
Tên hỗn đản kia làm việc bất chấp hậu quả, tốt nhất là bị người ta đánh chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận