Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 495 - Hắn là Hóa Thần sao? (tt)



Chương 495: Hắn là Hóa Thần sao? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCó người nhấn rất mạnh ba chữ Kết Đan kỳ này.Giả Tôn đột phá Kết Đan kỳ như thế nào, tất cả mọi người đều biết.Thiên phú của gã không tốt nên đã dùng linh thạch đan dược để gom góp. Dùng đan dược để bồi đắp cảnh giới chênh lệch với từng bước từng bước tu luyện ra cảnh giới rất lớn.Mọi người chế giễu gã cũng không có gì lạ.“Đây chính là cao thủ Kết Đan kỳ có hộ đệ đấy.”“Chẳng những có thị vệ, còn mang theo thị nữ nữa.”“Haha.”Có rất nhiều người cố ý chế giễu Giả Tôn.Giả Tôn đã sớm quen với những tình huống như thế này, đối mặt với lời trào phúng của mọi người, gã cũng đối đáp không chút khách khí.“Sao nào? Thiếu gia Trần gia, ca ngươi không tới sao? Có tin ta bảo người của ta thu thập ngươi không?”“Bại tướng dưới tay Đỗ gia cũng dám xuất hiện trước mặt ta à?”“Chuyện buôn bán của Trương gia quý trước có ổn không?”Đừng thấy Giả Tôn chịu thiệt thòi trước mặt Lữ Thiếu Khanh, trước những người cùng thế hệ, Giả Tôn vẫn khẩu chiến quần hùng, chửi cho những người này mặt đầy nước bọt.Không ít người bị gã chọc tức đến mức nghiến răng.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy không kìm được thấp giọng nói: “Không tệ, có vài phần công lực của ta.”“Hừ!” Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, một người long hành hổ bộ, nhanh chân đi đến, ánh mắt y như điện, lạnh lùng nhìn Giả Tôn: “Giả Tôn ngươi tới đây để đấu võ mồm à?”Người này rõ ràng là Đoạn Mộc Hiến ban nãy họ đụng phải.“Mắc mớ gì đến ngươi?”Trong lòng Giả Tôn hơi e ngại, thực lực Đoạn Mộc Hiến mạnh hơn gã.“Hừ, lần này tới đây, tất cả mọi người đều đến đây một mình, ngươi lại mang theo nhiều người như vậy đến, đây là cố đối nghịch với Mạnh cô nương sao?”“Cút xuống cho ta!”Sau khi nói xong, y trực tiếp xuất thủ với mấy người Lữ Thiếu Khanh.Sức mạnh cường đại vọt tới, Lữ Thiếu Khanh bước ra một bước.Sức mạnh vô hình âm thầm tràn ra nhẹ nhàng hóa giải công kích của Đoạn Mộc Hiến.Thế nhưng Lữ Thiếu Khanh lại cố ý che ngực, giả bộ như không địch lại, đặt mông ngồi dưới đất, kêu to lên: “Đánh người, đánh người.”“Mọi người nhìn xem, người Đoạn Mộc gia hoành hành bá đạo, một lời không hợp liền động thủ đánh người.”“Đông Châu có còn có vương pháp nữa không? Có còn thiên lý nữa không? Ỷ mình thực lực cường đại nên khi dễ người khác sao? Vậy thì những tu sĩ tầng chót như chúng ta biết sống sao đây? Có phải các ngươi định đuổi tận giết tuyệt những kẻ thực lực thấp như chúng ta không?”Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh kêu lên khoa trương, sắc mặt không ít người trở nên cổ quái. Đoạn Mộc Hiến thì càng phát điên hơn.Sao dám chụp mũ y như vậy? Ngươi bị thương sao?Chỉ cần là người không bị mù đều có thể nhìn thấy tên khốn kiếp ngươi đang giả vờ.“Ngươi đang vu khống ta?”Trong lòng Đoạn Mộc Hiến đang điên cuồng, sát ý như nước sôi cuồn cuộn, sục sôi trong lòng y.Lần đầu tiên y gặp kẻ vô lại như vậy.Lữ Thiếu Khanh hô to: “Ai vu khống ngươi rồi? Có phải ngươi cảm thấy những người ở đây đều mù cả rồi không?”“Là ngươi động thủ đánh người trước, đúng không? Là ngươi không coi những tu sĩ tầng chót như chúng ta là người, hay ngươi nói tất cả mọi người đều không coi tu sĩ tầng chót là người?”Tuy Đoạn Mộc Hiến tự đại cuồng ngạo, nhưng là y không ngốc.Lữ Thiếu Khanh nói vậy rõ ràng là cố ý muốn chia rẽ y và những người ở đây.“Ngươi đang tìm chết đấy!”Y phẫn nộ một lần nữa ra tay, thanh thế lần này còn lớn hơn cả lần trước.Chung quanh cuồng phong nổi lên bốn phía, như quỷ khóc sói gào, cuồng phong tụ tập một chỗ mang theo uy thế to lớn lao về phía Lữ Thiếu Khanh.“Giết người, giết người, có người nào quản không vậy?”Bên này Lữ Thiếu Khanh không ngăn cản mà ngồi dưới đất, tiếp tục lớn tiếng hô hào.Hắn không để công kích của Đoạn Mộc Hiến vào mắt.Người chung quanh nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không ngăn cản, không ít người trong lòng cười lạnh không thôi.Bọn hắn đều cảm thấy Lữ Thiếu Khanh chết chắc rồi.Đoạn Mộc Hiến không phải kẻ dễ nói chuyện, dưới cơn thịnh nộ y hoàn toàn có thể giết người. Dù lần tụ hội này do Mạnh Tiêu tổ chức, Đoạn Mộc Hiến cũng không sợ.Đoạn Mộc gia có quan hệ tốt với Ngọc Đỉnh phái, gần như là quan hệ minh hữu, có thể khiến Đoạn Mộc Hiến không sợ sẽ bị Ngọc Đỉnh phái quở trách.Cùng làm y chỉ bị Mạnh Tiêu bất mãn một chút thôi.Lúc Lữ Thiếu Khanh thấy công kích sắp đánh tới, một bóng người áo trắng xuất hiện.Cùng với bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cuồng phong đầy trời bỗng nhiên tiêu tán, trở nên gió êm sóng lặng.Nhìn thấy bóng người màu trắng, Nhan Hồng Vũ suýt chút nữa tưởng Kế Ngôn xuất thủ.Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy rõ người tới, Nhan Hồng Vũ không kìm được kêu lên kinh ngạc: “Mạnh Tiêu!”Người tới rõ ràng là Đại sư tỷ Ngọc Đỉnh phái, Mạnh Tiêu.Tóc ghim song giác, lộ ra vài phần ngây thơ trẻ con, gương mặt hồng hào tròn vo, làn da trắng, trong trắng còn có sắc hồng khiến người ta khó mà tin được đây là một Đại sư tỷ đại phái.Tuy nhiên, toàn thân áo trắng khiến Mạnh Tiêu tăng thêm vài phần phong phạm lạnh lùng.Vẻ mặt nàng ta không vui nhìn Đoạn Mộc Hiến: “Đoan Mộc công tử, ngươi muốn làm gì?”“Lần này ta triệu tập mọi người tới đây, là đến để giao lưu hảo hữu chứ không phải cung cấp cho các ngươi một địa điểm để chiến đấu.”Đoạn Mộc Hiến thấy Mạnh Tiêu xuất hiện, sắc mặt có chút thay đổi, trong mắt tăng thêm vài phần kiêng kị, đồng thời vội vàng nặn ra nụ cười: “Sư muội.”Mạnh Tiêu không khách khí cắt ngang lời Đoạn Mộc Hiến: “Ngươi cứ gọi ta là Mạnh cô nương thì hơn, chúng ta cũng không phải là sư huynh muội. Còn nữa, ngươi còn gọi ta là sư muội, ngươi có tin ta đánh cả ngươi không?”Không hề có chút nể mặt khiến Đoạn Mộc Hiến lộ ta xấu hổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận