Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2216: Chương 2216

Chương 2216: Chương 2216Chương 2216: Chương 2216
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Âm ầm!
Những hư không phong linh vừa mới động đậy lại bị chém làm đôi, nổi ầm ầm không dứt bên tai.
Một bóng hình màu trắng từ phía xa bồng bằnh đi tới. “Đại sư huynhil”
Tiêu Y kích động hô hào. Cây ngô đồng cũng ngây ngốc mà nhìn Kế Ngôn, tựa nha kiếm thần hạ phàm, vô địch tại thế.
Quả nhiên, đây mới là người ông ta nên đi theo.
Chứ không phải tên gia hỏa hỗn đản kia.
“Sao muội lại ở đây?” Thấy Tiêu Y bất ngờ xuất hiện ở đây, Kế Ngôn rất kinh ngạc. “Hà hà.” Tiêu Y cười hớn hở, đội nồi lên đầu Tiểu Hắc: “Là Tiểu Hắc mang bọn muội đến.”
Đương nhiên Kế Ngôn không tin, sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Y.
“Mới một ngày không gặp đã học nói láo rồi.”
Tiêu Y vội vàng kéo nhần chứng ra, cây ngô đồng cũng xác nhận nàng nói đúng: “Đúng là con chim nhỏ này mang chúng ta tới.”
Kế Ngôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc đang đạu trên cây ngô đồng ngáy o o, không nói gì thêm nữa.
Tiểu Hắc có lai lịch bí ẩn, làm được chuyện này không cũng khó nói.
Tiêu Y thấy thế vội vàng lảng sang chuyện khác: “Nhị sư huynh đầu?”
“Không biết!” Kế Ngôn lắc đầu: “Ta với hắn bị tách ra EOID Dù là tách ra nhưng Kế Ngôn không hề lo lắng mảy may cho Lữ Thiếu Khanh.
Cũng giống như Lữ Thiếu Khanh không hề lo lắng cho hắn ta vậy.
Âm ầm!
Hư không phong bạo xung quanh tiếp tục đánh tới, có thể thấy, phía xa xa, rất nhiều cụm phong bạo đang di động về phía bọn họ.
Vô số phong bạo vươn xúc tu nanh vuốt giương nanh múa vuốt lao về phía bọn họ mà tấn công. Hư không phong bạo tỏa ra khí tức âm lãnh khiến cho không gian xung quanh tựa như kết băng, khiến cho linh hồn người ta cũng phải run rẩy.
Kế Ngôn vẫn để ý tất thảy xung quanh, nối với cây ngô đồng và Tiêu Y: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Hai mắt Tiêu y sáng lên, nàng thích mạo hiểm thế này.
“Đi tìm Nhị sư huynh ạ?”
Kế Ngôn đi trước mở đường: “Đi lên phía trước xem thử xem, ta cảm thấy bên kia có thứ gì đang triệu hoán ta.” Tiêu Y và cây ngô đồng đi theo sau Kế Ngôn. Kế Ngôn đã đạt tới Hợp Thể kỳ, sức mạnh cường đại đến nỗi không có bằng hữu.
Hư không phong linh mà Tiêu Y và cây ngô đồng phải e ngại mà không một con nào có thể chịu nổi một kiếm của Kế Ngôn.
Mặc dù phía trước có hết hư không phong linh này lại đến hư không phong linh khác nhưng chúng không thể ngăn được bước chân của Kế Ngôn. Cứ như thế, Tiêu Y và cây ngô đồng theo Kế Ngôn một đường giết tới, cũng không biết bao lâu trôi qua, bỗng nhiên hai người Tiêu Y cảm thấy trước mắt mình sáng lòa lên.
Phía trước có ánh sáng.
Ánh sáng nhu hòa từ phía xa rọi tới.
Tiêu Y ngẩng đầu nhìn lại, phía xa xa xuất hiện một khối đại lục đang phát sáng, từ xa nhìn lại như một cái lồng đậy cả đại lục lại.
Ánh sáng chiếu đến đâu không có hư không phong linh tồn tại tới đó, cũng không có tí hư không phong bạo nào. Tiêu Y không nhịn được mà quay đầu sang, sau lưng nàng, ánh sáng và bóng tối phân biệt rõ ràng.
Sau lưng nàng là từng đoàn từng đoàn hư không phong bạo do hư không phong linh tạo ra, nơi nào có ánh sáng thì là cấm địa của bọn chúng, bọn chúng sợ hãi không dám tiến tới, không dám vượt qua lôi trì lấy nửa bước.
Tiêu Y không nhịn được mà hỏi cây ngô đồng bên cạnh: “Nơi đó là nơi nào?”
Cây ngô đồng cũng đần độn nhìn mảnh đại lục kia. Ông ta khẽ nhếch miệng, lắc đầu nói: “Ta... ta cũng không biết.”
Tiêu Y khinh bỉ: “Vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ nói mình sống thật lâu, biết tất cả mọi chuyện chứ?”
Cây ngô đồng muốn phản bấc nhưng lại bất lực, không tài nào phản bác.
Cuối cùng, ông ta mới thở phì phì nói: “Ngươi bị tên tiểu tử hôn đản kia dạy hư mất rồi.” Ta sống lâu thì phải biết tất cả mọi chuyện sao? Ta chưa từng tới đây, ta không biết không phải rất bình thường sao?
Thế giới lớn như thế, ai dám nói là biết tất cả chứ?
Tiêu Y khinh bỉ cây ngô đồng xong thì chạy tới hỏi Kế Ngôn: “Đại sư huynh, huynh nói có thứ gì trong đó đang triệu hoán huynh sao?”
Kế Ngôn gật đầu: “Đi qua xem một chút..”
Cây ngô đồng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở một câu: “Cẩn thận gặp nguy hiểm.” Nơi này đột nhiên xuất hiện một mảnh đại lục, mà còn phát sáng, so với hư không đen nhánh sau lưng chênh lệch rõ ràng.
Không gặp nguy hiểm, cây ngô đồng có đánh chết cũng không tin.
Đương nhiên, nếu là Lữ Thiếu Khanh, cây ngô đồng cảm thấy mình nhất định sẽ không lên tiếng nhắc nhở.
Kế Ngôn mỉm cười, thản nhiên nói: “Ta cũng muốn xem thử xem có nguy hiểm gì.”
Sau khi nói xong, hắn ta bước tới, hai người Tiêu Y vội vàng đuổi theo.
Mặc dù nhìn thì rất gần như bọn họ phải mất khá nhiều thời gian mới đến.
Tới gần rồi mới thấy bề ngoài đại lục quả thực có một tầng bình chướng mỏng bao phủ. Kế Ngôn không do dự lập tức bước qua, màng mỏng không ngăn cản gì, bọn họ nhẹ nhàng bước vào nơi này. Nhưng ba người vừa bước vào đã nhanh chóng rơi xuống đất.
“A” Cả ba đầu thất kinh, thử phi hành nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.
Ở đây, linh lực trong cơ thể bọn họ biến mất, không dùng được pháp thuật đã tu luyện. Bước vào nơi này, dường như bọn họ đã trở lại thành người phàm.
Nhưng dù sao họ cũng là tu s, mặc dù không cách nào phi hành thì bản năng thân thể vẫn còn ở đó.
Cuối cùng, ba người cũng vững vàng đáp xuống. “Chuyện gì xảy ra?” Tiêu Y tái mét, trái tim đập bình bịch sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nôi rồi, đây là lần đầu tiên nàng phải cảm thấy thế này kể từ khi tu luyện đến giờ.
Sau đó, nàng kiểm tra cơ thể một chút, phát hiện linh khí trong cơ thể đã biến mất không còn tăm tích từ lâu. Nàng như đã trở lại thành phàm nhân.
Nhưng Tiêu Y không hề sợ hãi, càng không kinh hoảng, vì bên cạnh nàng còn có Đại sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận