Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 914. Đánh bại ngươi cũng chẳng tính là cao thủ gì nhỉ? (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÁnh mắt Mộc Vĩnh đầu tiên là rơi lên Vô Khâu kiếm, nhìn chằm chằm Vô Khâu kiếm thật lâu, than thở: “Kiếm này không tệ!”“Ngươi là ai? Kiếm Nhất?”Trong mắt Mộc Vĩnh lóe lên tia khác thường, lắc đầu cười nói: “Ta tên Mộc Vĩnh, là một người Thánh tộc bình thường. Tốt nhất ngươi hãy dốc toàn bộ thực lực, nếu không, ngươi sẽ chết.”Ngữ khí rất nhẹ nhàng, nói ra lại làm cho người ta không rét mà run.Kế Ngôn nhíu mày, hắn ta cũng không nói nhảm, trực tiếp xuất thủ.Bất kể là ai, chỉ cần là cao thủ đều được.Vô Khâu kiếm vung ra, một đạo kiếm quang bạch sắc như một vầng trăng tròn gào thét lao tới.Chung quanh cuồng phong gào thét, tạo thành một cỗ uy áp cường đại.Đôi mắt Mộc Vĩnh sáng hơn, hét lớn một tiếng: “Tốt!”Hắn ta cũng đánh trả một kích, một đạo kiếm quang cũng sáng lên.Hai đạo kiếm quang như hai chiến sĩ công kích, hung hăng đụng vào nhau.Kiếm ý ẩn chứa trong kiếm quang trong nháy mắt bộc phát, trong chốc lát, bên người Kế Ngôn và Mộc Vĩnh tràn đầy kiếm ý vô tận.”Vô số kiếm ý tứ ngược như khiến chung quanh hai người tạo thành một thế giới kiếm ý.Trong thế giới này chỉ tồn tại kiếm ý, hết thảy những vật khác lọt vào đều bị hủy diệt.Một tiếng vang thật lớn qua đi, trời đất khôi phục sự trong sáng, Kế Ngôn và Mộc Vĩnh vẫn đứng lơ lửng giữa trời, lông tóc hai người không hao tổn gì.Vẻ mặt Kế Ngôn không thay đổi, vẫn lạnh nhạt.So với Kế Ngôn, nụ cười trên mặt biến mất, biểu lộ tăng thêm mấy phần ngưng trọng.“Ngươi rất mạnh!”Sau khi Mộc Vĩnh nói một câu, trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười.“Vừa hay, ngươi tung hết toàn bộ thực lực của ngươi đi.”Sau khi nói xong hắn ta lại một lần nữa xuất kiếm.Một cỗ kiếm ý bàng bạc bộc phát trên người hắn ta, bầu trời lại một lần nữa tối xuống.Kiếm ý hóa hình!Cự kình xuất hiện lần nữa.Lần này, cự kình có khí thế còn kinh khủng hơn so với ban nãy khi gặp Kiếm Nhất.Uy áp to lớn khiến dãy núi phía dưới sụp đổ, vô số cây cối cùng cự thạch dưới sự giảo sát của kiếm ý lần lượt nổ tung thành cặn bã.Từng đỉnh núi bên dưới sụp đổ, bụi mù cuồn cuộn, hóa thành hư không.Một màn khủng bố này khiến người quan chiến há hốc mồm, trợn tròn mắt.Lần này còn cường đại hơn so với ban nãy, đây mới là thực lực thật sự của Mộc Vĩnh sao?Nhưng, vì sao ban nãy không sử dụng toàn lực để đối phó Kiếm Nhất chứ?Có người suy đoán nói: “Mộc Vĩnh trước kia từng giao thủ kịch liệt với Kiếm Nhất, biết thực lực Kiếm Nhất. Lần này hắn ta xuất hiện gặp Kiếm Nhất hẳn là như hắn ta đã nói, muốn xem thử Kiếm Nhất có tiến bộ không. Cho nên mới vừa chạm đã thôi, một kích liền lui.”“Còn người tên là Kế Ngôn này, Mộc Vĩnh lần đầu tiên gặp cho nên hắn ta muốn dùng hết toàn lực để thử xem rốt cuộc Kế Ngôn mạnh cỡ nào.”“Quá mạnh, kiếm ý hóa hình khủng bố như vậy, Kế Ngôn chết chắc nhỉ?”“Chết chắc!” Kiếm Lan ngữ khí chắc chắn: “Trên Hàn Tinh này, nói về kiếm tu, Kiếm gia ta mạnh nhất.”“Tu vi kiếm đạo của Mộc Vĩnh cho dù là lão tổ Kiếm gia ta cũng tán thưởng không thôi, một tên nhà quê không biết từ đâu xuất hiện sao có thể chống lại được Mộc Vĩnh? Cho nên, sư huynh ngươi chết chắc rồi...”Lữ Thiếu Khanh đối mặt với sự đắc ý của Kiếm Lan, gương mặt trắng như vôi thực sự khiến hắn chán ngán.Lữ Thiếu Khanh quay mặt đi, nói với Huyên: “Tam Thánh tử, ngươi có thể bảo những kẻ không phải Nguyên Anh kỳ câm miệng không? Đây là nơi hội tụ của Nguyên Anh kỳ, người Kế Đan kỳ trở xuống hẳn không có tư cách nói chuyện mới đúng.”Huyên chỉ coi như chưa nghe thấy câu nói này, hắn ta thản nhiên nói: “Xem đi, ngươi tin sư huynh ngươi sẽ không khoanh tay chịu chết à?”Mặc dù là nói vậy nhưng biểu hiện của Mộc Vĩnh vẫn khiến Huyên không dám chắc chắn sư huynh của Lữ Thiếu Khanh phải chăng có thể ngăn cản được không.Cự kình trăm ngàn trượng, kiếm ý ẩn chứa bên trong kinh khủng đến chừng nào.Thực lực yếu một chút phần lớn đều phải quỳ gối trước một kiếm này.Cho dù là Kiếm Nhất ban nãy cũng phải cẩn thận ứng phó, Kế Ngôn hắn ta có thể làm được sao?Nhóm Kiếm Lan cười lạnh, chuẩn bị xem kịch hay.Hai người Đàm Linh, Thời Liêu căng thẳng không thôi. Chỉ sợ Kế Ngôn chết dưới một kiếm này.Đặc biệt là Đàm Linh, nàng ta căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.Nếu như ngay cả một kiếm này Kế Ngôn cũng không ngăn cản nổi thì sẽ trở thành một câu chuyện cười lớn.Đàm Linh nàng ta cũng sẽ trở thành một chuyện cười, cả đời này cũng đừng mong ngóc đầu lên ở Thánh địa này.Cự kình từ trên trời giáng xuống, như Thái Sơn áp đỉnh, mang theo khí thế trấn áp hết thảy rơi xuống, đánh mạnh về phía Kế Ngôn.Cùng với cự kình không ngừng rơi xuống, mặt đất chấn động mãnh liệt hơn.Vô số kiếm ý như mưa rơi xuống, tiếng nổ không dứt bên tai, mặt đất một mảnh hỗn độn, vô số bụi bặm ngập trời cuộn lên.Thấy tấn công của Mộc Vĩnh sắc bén như vậy, những người nhìn thấy cảnh này đều lần lượt lắc đầu.“Không cứu nổi, hắn làm sao ngăn cản được chứ?”“Đúng vậy, uy lực này còn mạnh hơn cả ban nãy khi đối phó với Kiếm Nhất đại nhân, Kế Ngôn lấy gì để ngăn cản?”“Tên không biết trời cao đất rộng, chết chắc.”“Ừm, móa nó, ta đặt hắn thắng, hắn chết ở đây rồi thì linh thạch của ta…”“Haha, ngay cả mặt của Kiếm Nhất đại nhân chưa gặp mà đã chết rồi, đáng đời ngươi…”Ngay vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Kế Ngôn chết chắc, một tiếng long ngâm vang lên trên bầu trời.Tiếp theo, một con thần long màu trắng bạc phóng lên tận trời.Có người thấy cảnh này, tinh thần chấn động, đây là phản kích của Kế Ngôn sao?Đối mặt với công kích của Mộc Vĩnh Kế Ngôn vẫn có thể phản kích sao?Nhưng Kiếm Lan thấy thế, lại không kìm được cười: “Mặc dù cũng là kiếm ý hóa hình, nhưng còn kém xa so với Mộc Vĩnh. Của người ta lớn như vậy, ngươi nhỏ như vậy, sao có thể ngăn cản được?” Hết chương 914.

Bạn cần đăng nhập để bình luận