Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 775 - Yên tâm, hắn không phát hiện được chúng ta



Chương 775: Yên tâm, hắn không phát hiện được chúng taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Quỷ Thần Trảo!”Khố Lê hét lớn một tiếng, quỷ trảo màu trắng xương xẩu xuất hiện, bay thẳng về phía hỏa cầu lớn.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại mỉm cười, miệng há ra: “Ầm!”Đồng thời, bóng dáng của hắn biến mất, rời khỏi nơi này.Trong nháy mắt hỏa cầu lớn nổ tung, ánh lửa chói mắt chiếu sáng toàn bộ thức hải.Quỷ trảo đã hóa thành tro tàn trong vụ nổ, đồng tử của Khố Lê đột nhiên rút lại.Trong vụ nổ, một cỗ kiếm ý xuất hiện,cùng với dư âm vụ nổ điên cuồng tứ ngược, hủy diệt hết tất thảy chung quanh.“A!”Khố Lê ôm đầu mình hét lên thảm thiết, trong nháy mắt vụ nổ xảy ra thức hải của lão ta đã gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.Nhân lúc ngươi bệnh đòi mạng ngươi.Mặc Quân kiếm kịp thời xuất thủ, trăm ngàn đạo kiếm quang bao phủ lấy Khố Lê.“A!”Tiếng kêu thảm thiết của Khố Lê đột nhiên im bặt.Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh lóe lên, bàn tay tìm tòi, một Khố Lê phiên bản nhỏ xuất hiện trong tay hắn, không cách nào động đậy.Vẻ mặt nguyên anh Khố Lê hoảng sợ, lộ ra vẻ cầu khẩn.Trong lòng lão ta tràn đầy hối hận, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lợi hại như thế.Sớm biết thế này, có đánh chết lão ta lão ta cũng không dám trêu chọc Lữ Thiếu Khanh.Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh hờ hững như một sát thủ vô cảm.Hắn không để ý đến sự cầu khẩn của Khố Lê, xóa đi ý thức của Khố Lê, nguyên anh hóa thành năng lượng tinh thần bị hắn hấp thu.Sau đó sự lạnh lùng trên gương mặt mới dần thối lui, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.“Ai cho hắn dũng khí vậy? Bị thương còn chưa khỏi mà dám tới gây chuyện với ta? không nhân cơ hội giết chết ngươi thì cũng có lỗi với ngươi quá.”Khố Lê có thực lực, nhưng lão ta bị thương, thực lực chỉ có thể phát huy được bảy tám phần, đối mặt với yêu nghiệt như Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nhận kết cục không may.Một cái trữ vật giới chỉ xuất hiện, nó là của Khố Lê.Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa mở ra xem đã chửi mẹ: “Chỉ có thế thôi à? Linh thạch đâu? Nguyên Anh kỳ ma tộc đều nghèo như vậy sao?”Lần này giết Khố Lê, cố ý giữ lại trữ vật giới chỉ nhưng đồ đạc bên trong ít đến đáng thương.Lữ Thiếu Khanh cũng không biết Khố Lê vì chữa Thương gần như đã tiêu hết số vốn mà lão ta có, sắp sơn cùng thủy tận cho nên mới không thể chờ đợi muốn cướp đoạt Vĩnh Ninh thành.Lữ Thiếu Khanh không kiếm chác được gì thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thả người tiến lên trời, đằng đằng sát khí nhìn xuống mặt đất.Ánh mắt như diều hâu sắc bén, mang theo sát khí bừng bừng.“Ai? Đi ra cho ta!”Si Hoàn bị dọa đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, ánh mắt nhìn về phía Mục Nham bên cạnh vẻ mặt cũng nghiêm túc.Đại ca, có được không?Đáng lẽ không bị phát hiện mới đúng chứ?Phát hiện rồi, hai chúng ta có chết ở đây thì cũng không ai biết.Mục Nham trao cho Si Hoàn một ánh mắt an tâm.Hắn ta truyền âm nói: “Yên tâm, hắn không phát hiện được chúng ta.”Vừa mới nói xong, một tiếng gào thét, một đạo kiếm quang rơi xuống bên cạnh hai ngườiMột cục đá to lớn nổ ầm lên, đá vụn văng khắp nơi.Bị phát hiện rồi sao?Mục Nham trừng to mắt, tê cả da đầu, vừa định hành động gì đấy thì lại bị Si Hoàn ngăn cản, Si Hoàn dùng ánh mắt bảo hắn ta đừng nên hành động.Rất lâu sau, Lữ Thiếu Khanh ở xa xa mới rời đi.Hai người cách xa vài dặm rồi mới thở phào một hơi, toát mồ hôi lạnh thả lỏng.Thật là đáng sợ.Dù Mục Nham có cảnh giới Nguyên Anh kỳ cũng không tự tin đánh thắng được Lữ Thiếu Khanh.Quá kinh khủng.Con người ấy à, quả nhiên vẫn có khoảng cách.Si Hoàn che ngực: “Suýt nữa là bị phát hiện rồi.”Một kiếm kia của Lữ Thiếu Khanh tuy cách bọn hắn chút khoảng cách, chỉ cần chếch về phía này thêm một chút, chắc chắn hai người bọn hắn sẽ bị ép phải hiện hình.Mục Nham nhớ lại vẫn tê cả da đầu, hắn ta nói: “May là ngươi cản ta, nếu không chúng ta chết chắc.”Ánh mắt Si Hoàn có vài phần u oán.Đại ca, chính ngươi nói sẽ không bị phát hiện.Cuối cùng suýt nữa thì chết.Si Hoàn cũng không ngờ cảm giác của Lữ Thiếu Khanh nhạy bén đến như vậy.Nhưng vẫn may, giờ Lữ Thiếu Khanh đi rồi.Hai người bọn hắn xem như an toàn.Si Hoàn chú ý thấy vẻ mặt Mục Nham không dễ nhìn, dù sao cũng là lãnh đạo của mình nên Si Hoàn cảm thấy cần an ủi Mục Nham một chút.Si Hoàn buông bàn tay đang che ngực ra, hoàn toàn thả lỏng, cười nói: “Nhưng cũng may có phó thủ lĩnh người, nếu không có người ở đây, chắc chắn ta sẽ bị phát hiện.”Cũng chỉ có Nguyên Anh kỳ mới có thể ẩn nấp trước mặt một Nguyên Anh kỳ khác không bị phát hiện.Mục Nham nghe vậy, sắc mặt trông tốt lên không ít, hắn ta mỉm cười, tràn đầy tự tin: “Ta đã nói rồi, chưa chắc có thể đánh được hắn nhưng ẩn nấp thì vẫn có thể. Cho dù hắn có lợi hại đến mấy đi nữa cũng không thể phát hiện ra chúng ta.”Nhưng hắn ta vừa nói xong thì phát hiện sắc mặt Si Hoàn trước mặt vô cùng hoảng sợ.Mục Nham còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói vang lên: “Thật à? Nếu ngươi mạnh như vậy có cần vỗ tay khen không?”Trái tim Mục Nham lập tức ngừng đập nửa nhịp, hắn ta hoảng sợ quay đầu.Hắn ta nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đứng ở giữa không trung, vô cùng hứng thú đánh giá hai người bọn hắn.Tim Mục Nham và Si Hoàn đập thình thịch, nhảy lên cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể vọt ra ngoài.Đầu óc hai người tróng rỗng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.Khí tức trên người Lữ Thiếu Khanh rất bình thường, như một phàm nhân.Nhưng hai người biết, Lữ Thiếu Khanh kinh khủng.Khố Lê Nguyên Anh trung kỳ tầng sáu mà còn không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, hai người bọn hắn một Nguyên Anh sơ kỳ, một Kết Đan kỳ, cho dù liên thủ cũng không thể đánh lại Lữ Thiếu Khanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận