Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2052

Chương 2052Chương 2052
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Thật mạnh!”
Doanh Thất Thất nuốt nước miếng một cái, sắc mặt trắng bệch, tự lầm bẩm.
Mấy người Ma Nhiên, Hồ Yên bên cạnh trong lòng gật đầu, biểu thị đồng ý.
Đây chính là Xương Thần. Đây là tồn tại suýt chút diệt yêu tộc.
Bầy giờ nó đang chịu thiệt trong tay Lữ Thiếu Khanh, máu tươi chảy ròng ròng. Nhân tộc, đầu cường hãn như vậy sao?
Ánh mắt mấy con tiểu cầm thú không kìm được rơi lên người mấy nhân tộc Thiều Thừa.
Đặc biệt là lên người Kế Ngôn.
Vừa rồi Kế Ngôn cũng khiến Xương Thần chịu thiệt không ít, cũng rất mạnh.
Thiều Thừa nhìn thấy đồ đệ mình không rơi xuống hạ phong, nỗi lòng lo lắng buông xuống, không kìm được nói: “Vẫn tốt.”
Thiều Thừa vừa rồi lo Lữ Thiếu Khanh vừa xông lên đã bị Xương Thần tát chết.
Tiêu Y thì có mấy phần kỳ quái: “Xương Thần, hình như không mạnh lắm.”
Xương Thần như vậy, cũng đáng để Bạch Thước tiền bối bọn hắn lo lắng sao?
Giọng Kế Ngôn truyền đến: “Trợn to mắt của muội lên nhìn cho rõ ràng đi.”
Trong lòng Thiều Thừa giật thót một cái: “Kế Ngôn, chuyện gì xảy ra?”
“Xương Thần, đã từng bị thương rồi.”
Thì ra là thế, Thiêu Thừa càng thêm yên tâm.
Bị thương tốt, bị thương tốt. Xương Thần bị thường càng nặng đồ đệ của ông càng an toàn.
Tiêu Y trừng to mắt: “Nó bị thương như thế nào?”
Kế Ngôn lắc đầu: “Không rõ.” Thiều Thừa hơi vui mừng nói: “Bất kể như thế nào, Xương Thần bị thương đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt.”
Vẻ mặt Kế Ngôn rất ngưng trọng, không đồng ý với cách nghĩ của Thiều Thừa: “Khó nói.” “Vì sao?” Thiều Thừa lại lo lắng.
Tiêu Y hiểu ý Kế Ngôn, nàng nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, trước đó Tế thần cũng rất nguy hiểm, Xương Thần và Tế thần rõ ràng là người cùng một đường, chỉ e cũng sẽ giống như Tế thần.”
Nhắc đến Tế thần, trong lòng Tiêu Y còn sợ hãi.
Lúc ấy suýt nữa đã khiến Thiên Ngự Phong tuyệt hậu rồi.
Xương Thần cùng cấp bậc cho dù trọng thương cũng không phải dễ trêu.
Thiều Thừa nghe xong, trong lòng càng thêm lo lắng. Không phải chứ?
“Làm sao bây giờ?”
Kế Ngôn một bước phóng ra, biến mất ở chỗ này: “Ta đi hỗ trợ.”
Thiều Thừa nhìn theo vị trí đại đồ đệ biến mất, trầm mặc một hồi, cuối cùng thở thật dài.
Người làm sư phụ như mình thực sự quá uất ức.
Có chuyện lớn mà mình không giúp được chút gì. Bạch Thước bên này lo lắng nhìn Lữ Thiếu Khanh cùng Xương Thần một lần nữa đánh nhau.
Xương Thần bị thương, không nặng, nhưng lửa giận tăng vọt, sát khí bão táp. Thế công càng hung hiểm hơn, từng mảng không gian lớn sụp đổ.
Bên trong tất thảy đầu bị Xương Thần thôn phệ.
Lữ Thiếu Khanh sau khi tung ra một chiêu kiếm quyết đáng sợ kia dường như tiêu hao quá lớn. Đối mặt với công kích của Xương Thần hắn lộ vẻ vô cùng chật vật, vẫn một mực tránh né không có bất kỳ phản kích gì.
Xương Thần mỗi một lần công kích đầu khiến hắn bị thương nhưng lại không làm gì được hắn.
Khiến Xương Thần nổi nóng rồi.
Bạch Thước trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lữ Thiếu Khanh nhảy nhót tưng bừng, tựa như Tiểu Cường không bị đánh chết. Nhưng càng làm cho Bạch Thước cạn lời là, Lữ Thiếu Khanh há miệng.
Hắn bị Xương Thần đánh cho chật vật không thôi, thổ huyết liên tục, miệng của hắn vẫn không hề ngưng.
“Móa, nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau.”
“Đại ca, ta gọi ngươi đại ca, ngươi có thể chậm một chút không?”
“Quá nhanh, ta chịu không được.”
“Móa, bà nội nó, có phải ngươi nghe không hiểu tiếng người không? Bảo ngươi chậm một chút ngươi còn nhanh như vậy làm gì?” “Thời gian đang gấp à?” “Còn nữa, tay chó của ngươi nhẹ một chút được không? Không biết đánh người đau lắm à?”
Bạch Thước xạm mặt lại. Khốn kiếp, đối phương là ai? Là Xương Thần, là kẻ địch, ngươi tưởng người ta đến chơi nhà chòi với ngươi à? Ngươi nói nhẹ một chút sẽ nhẹ một chút à? Ngươi nói chậm một chút sẽ chậm một chút à?
Ngươi cho rằng mặt của ngươi lớn lắm sao?
Sao ngươi không bảo nó đầu hàng luôn đi?
Mắt thấy mình càng nói, Xương Thần liền càng kích động, Lữ Thiếu Khanh càng nổi giận hơn.
“Ê, đừng rượu mời không uống uống rượu phạt nha.” “Ta đã như vậy rồi, ngươi còn muốn thế nào?” “Có phải ngươi muốn ép ta tung ra đòn sát thủ ngươi mới bằng lòng dừng tay?” Đòn sát thủ?
Ba chữ vừa ra, Bạch Thước trong nháy mắt tập trung tỉnh thần, ngay cả Xương Thần thế công cũng hơi dừng lại.
Lữ Thiếu Khanh rất cổ quái. Luyện Hư kỳ nhưng lại có thể chống đỡ trước Xương Thần Hợp Thể kỳ bị thương lâu như vậy.
Hắn đã nói là đòn sát thủ, nhất định rất lợi hại. Trong lòng Bạch Thước tràn đầy mong chờ.
Nàng ta thầm nói, lấy ra, lấy ra, xử lý Xương Thần đi. Xương Thần cũng cảnh giác không thôi.
Bà nội nó, xuất thủ đều không phải chiêu thức của thế giới này.
Nếu không nó cũng sẽ không hất lần này đến lần khác bị thương.
Người trước mặt chắc chắn có liên quan đến tàn hồn. Tới đi, để ta xem ngươi còn chiêu thức gì.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Lữ Thiếu Khanh bứt ra lui lại, lớn tiếng hô hào: “Ta đầu hàng được không?”
Phụt!
Trấn Yêu tháp run rấy mấy lần như bị điện giật, Bạch Thước lại một lần nữa phun ra một ngụm năng lượng tỉnh thuần. Nàng ta suýt nữa thì ngử mặt lên trời thét dài.
Khốn kiếp! Đây chính là đòn sát thủ?
Cơ thể Xương Thần cũng run lên, linh lực trong cơ thể suýt chút bị phản phậ.
Ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi, ngươi lại tung ra chiêu này? Cái này khác gì cởi quần ra, bắt ta coi phim hoạt hình chứ?
Xương Thần giận quá mà cười, cho rằng Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa sỉ nhục nó: “Sâu kiến, hôm nay ta nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh.”
“Chết!” Một tiếng gầm thét, trong cơ thể toát ra Luân Hồi vụ, còn cả Luân Hồi vụ chung quanh cũng gào thét tới.
Chúng hội tụ một chỗ, không ngừng nhúc nhích, giống như quỷ vụ vậy.
Cuối cùng hóa thành một ma trảo to lớn, bao phủ Lữ Thiếu Khanh và thế giới phương viên trăm dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận