Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1917

Chương 1917Chương 1917
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Em gái ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta!” Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Chút công phu mèo ba chân đó của huynh đủ nhét kẽ răng người ta sao?”
Sau đó hắn vung Mặc Quân kiếm lên, trường kiếm khuấy động như đưa trẻ nghịch ngợm lấy gậy phá hư mạng nhện, tơ mỏng lít nha lít nhít trong hư không, đại trận của kẻ đứng sau lưng bố trí bị hắn phá hư.
Tơ mỏng như trận văn lần lượt tiêu biến.
Lữ Thiếu Khanh không có cách nào hoàn toàn phá hư đại trận này.
Nhưng đoạn ở hư không này hắn phá hư, muốn chữa trị, độ khó có xu thế dâng cao. “GửừI"
Dường như phát giác được đại trận bị phá hư, gầm lên giận dữ.
Trong sương mù màu đen một cánh tay to lớn vươn tới. Kế Ngôn cũng không kìm được sắc mặt biến hóa, khí tức cường đại khiến hô hấp của hắn ta nặng nà.
Lữ Thiếu Khanh không quay đầu lại tiến vòa trong khe hở: “Huynh không ra ngoài về ta sẽ lập mộ cho huynh.”
Kế Ngôn nhìn thoáng qua khe hở, hung hăng bổ một kiếm lên bàn tay lớn.
Sau đó cũng tiến vòa trong khe hở.
“GừI"”
Một bóng người khổng lồ màu đen xuất hiện trong hư không, đôi mắt đỏ ngầu để lộ ra sát ý vô tận, khí tức hủy diệt điên cuồng phun trào. Hư không chung quanh nhao nhao sụp đổ. Bóng đen cúi đầu nhìn tay phải của mình, phái trên có một vết máu, tràn ngập kiếm ý sắc bén.
“Nhân loại.”
Bóng đen gầm nhẹ một tiếng, tay trái dùng sức hung hăng đập vào vết thương trên tay phải, một cô kiếm ý bị nó lấy ra.
Nhìn chằm chằm quan sát thật lâu, âm thanh gầm nhẹ: “Quy tắc đại đại.”
“Đáng chết, có loại cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ là tàn hồn phục sinh sao?” Bỗng nhiên, nó ngẩng đầu lên, ánh mặt sắc bén nhìn phía trước.
Ở phía xa có một cơn lốc hư không ức vạn dặm xuất hiện, một cô thần niệm truyền đến. “Kẻ xâm nhập, dâng cơ thể của ngươi lên!”
“Trở thành dung khí của ta đi!”
“Gừt"”
Bóng đen rống giận: “Sâu kiến, chết!”
Tiếp đến hai cỗ sức mạnh cường đại va chạm, hư không đen nhánh sụp đổ.
Kế Ngôn từ trong khe hở chui ra, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời lập tức đóng khe hở lại.
Sau đó mới vỗ ngực một cái, thở phào một hơi: “Làm ta sợ muốn chết.”
Kế Ngôn vẻ mặt nghiêm túc: “Hợp Thể kỳ?”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Nói nhảm!”
“Bằng không huynh cho rằng ta sẽ quản sống chết của các huynh à?”
Lữ Thiếu Khanh muốn khóc, làm sao mà Yêu giới này cũng có quái vật màu đen?
Hơn nữa còn mẹ nó là Hợp Thể kỳ.
Còn có để cho người sống hay không?
Tiêu Y xoa mông nghe hai vị sư huynh bên cạnh nói chuyện.
Ba chữ Hợp Thể kỳ khiến Tiêu Y cả kinh đến mức mông cũng không đau.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh thật sự là Hợp Thể kỳ sao?” Lữ Thiếu Khanh mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Tiêu Y, nói với Kế Ngôn: “Chẳng bằng đá muội ấy vào, để quái vật ăn thịt muội ấy luôn đi, như vậy chúng ta có thể bớt mệt lòng một chút.” Tiêu Y bị dọa đến mức rụt cổ, thận trọng dựa sang bên người Kế Ngôn.
Vừa rồi đắc ý quên hình, để Nhị sư huynh ghim rồi.
Kế Ngôn không để ý đến lời của Lữ Thiếu Khanh, mà là hỏi: “Kẻ đứng đằng sau màn là quái vật, định làm gì?”
“Cái gì mà định làm gì?” Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Huynh đừng nói với ta, huynh muốn chiếu cố nó nhé?”
Kế Ngôn gật đầu, có chút tiếc nuối: “Muốn, nhưng không thực tế.”
Mặc dù hắn ta thích chiến đấu nhưng đầu óc không ngốc.
Mặc dù hắn ta đột phá một tiểu cảnh giới, hiện tại cũng là cảnh giới tầng sáu, ngay cả hậu kỳ còn chưa đạt tới, làm sao có thể đối kháng với Hợp Thể kỳ chứ.
“Xem ra huynh cũng hiểu rõ đấy.” Lữ Thiếu Khanh tức giận cho Kế Ngôn một cái liếc mắt xong thì nói: “Giờ đi Thận cốc, tìm sư phụ và chim ngốc rồi về.”
Chuyện xảy ra ở Yêu giới này hắn không xen và, cũng không muốn quản.
Hắn còn chưa vĩ đại đến mức đó.
Tiêu Y không kìm được hỏi: “Nhị sư huynh, không đi diệt Khuyển tộc và Mặc Nha tộc sao?”
“Về sau có cơ hội hãng nói, tạm tha cho bọn hắn một lần.”
Hiện tại quái vật Hợp Thể kỳ như một thanh kiếm treo ở trên đầu, lúc nào cũng có thể sẽ đâm xuống. Hận thù gì đó tạm thời có thể ghi sổ trước.
Lữ Thiếu Khanh bắt đầu tìm kiếm: “Lão hồ ly đâu? Để hắn dần đường.”
Lữ Thiếu Khanh tìm một hồi, không phát hiện ra tung tích Hồ Tuyết.
Đã khoảng mười ngày, đủ thời gian để bọn hắn rời khỏi đây rồi.
Lữ Thiếu Khanh không kìm được thở dài nói: “Ai nha, lão hồ ly dùng vẫn rất thuận tay, được rồi, đến lúc đó hỏi đường một chút cũng được.” Thận cốc là nơi nổi tiếng như vậy, tùy tiện bắt một con yêu thú để hỏi cũng có thể biết. “Đi thôi, xuất phát!”
Nhưng mà một câu của Tiêu Y đã nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, không phải chúng ta vẫn phải đến Kỳ thành để sử dụng truyền tống trận sao?”
“Ai nha, vãi!” Lữ Thiếu Khanh võ đầu một cái, hắn ngược lại quên chuyện này.
Hồ Tuyết từng nói, Yêu giới rất lớn, đi đường gì đó dùng truyền tống trận là phương thức nhanh gọn nhất.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Xem ra vẫn phải đi Kỳ thành một chuyến, cũng không biết Kỳ thành bị đánh sập chưa.”
Tuy thời gian đã chừng mười ngày nhưng Kỳ thành lớn như vậy cũng phải tốn một chút thời gian mới có thể công hạ được.
Mặc dù tộc Phi Cầm chiếm ưu thế về số lượng nhưng tộc Tẩu Thú cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Lữ Thiếu Khanh lo lắng song phương vẫn còn phải tiếp tục đánh chậm trễ thời gian của hắn. Lãng phí thời gian là chuyện đáng xấu hổ.
Bỗng nhiên!
Thần sắc nhóm người Lữ Thiếu Khanh khẽ động, ánh mắt nhìn về phía phương xa. Ở phía xa, hai đạo lưu quang đang vọt về phía bọn hắn. “A, lại có người bị đuổi giết sao?” Tiêu Y rất hiếu kì: “Hẳn lại là ba người bọn hắn?” Nhưng mà rất nhanh, Tiêu Y kêu lên: “Là con mào lớn kia.” Người tới chính là Luyện Hư kỳ Hổ tộc Lữ Thiếu Khanh bọn hắn từng gặp, Vương Cảnh Sơ.
Vương Cảnh Sơ có vẻ vô cùng chật vật, trên thân vết máu loang lổ, vết thương từng đống.
Sau lưng hắn ta có một nam nhân áo bào đen đang đuổi theo, không nhanh không chậm, lộ ra thành thạo điêu luyện.
“Vương Cảnh Sơ, ngươi có thể chạy trốn tới đâu đây?” Giọng nam nhân áo bào đen để lộ ra đắc ý: “Lần này, các ngươi chất chắc rồi.”
“Tẩu thú bò sát, không ai có thể cứu được các ngươi, ha ha.”
“Mặc Đãng, ngươi đừng càn rỡ.” Giọng Vương Cảnh Sơ tràn đầy oán hận: “Nếu như ta không bị thương, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi.” “Haha.” Kẻ được gọi là Mặc Đãng cười càng thêm vui vẻ: “Sắp chết đến nơi mạnh miệng, đi chết đi cho ta.” Lúc Mặc Đăng đang định hạ tử thủ, bỗng nhiên thần sắc hai người khẽ động.
Vương Cảnh Sơ vui mừng, một lần nữa tăng thêm tốc độ: “Công tử, cứu ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận